Lục Trạch lại hỏi: “Xung quanh đây còn có bao nhiêu căn cứ, nhiều lắm à?”
Nguyễn Ngưng cười: “Chuyện khác thì tôi không biết, nhưng tôi biết có một cái căn cứ thần bí, chắc chắn cậu chủ Lục sẽ thấy hứng thú.”
Lục Trạch càng thêm tò mò, lại có chút không hiểu: “Căn cứ gì, anh khẳng định là tôi nhất định sẽ thấy hứng thú?”
Nguyễn Ngưng ra vẻ thần bí, hạ giọng hỏi: “Căn cứ Huyết Sắc, anh biết không?”
Lục Trạch nghĩ nghĩ nói: “Nghe tên này giống như của tên trẻ trâu nào thành lập ấy, căn cứ này rất khủng bố à, chẳng lẽ ăn thịt người?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không chỉ không khủng bố, còn rất xinh đẹp. Người thành lập cũng không phải đàn ông, là một cái căn cứ toàn con gái, bên trong trừ bé gái ra, có rất nhiều cô gái đều đã từng là tù binh, mục đích họ là báo thù đám đàn ông chúng ta.”
Lục Trạch trợn trừng hai mắt: “Đệch, còn có chỗ như vậy à?”
Đương nhiên là có, tiểu thuyết mà lại.
Lục Ngưng cười tủm tỉm: “Cho nên tôi nói, chắc chắn cậu chủ Lục sẽ thấy hứng thú với căn cứ này.”
Lục Trạch vội vàng xua tay: “Tôi không phải người như vậy, không đúng, dù sao tôi cũng không làm hại phụ nữ bao giờ, trước kia tôi yêu đương đều dựa trên nguyên tắc tự nguyện.”
Nguyễn Ngưng cười rồi không nói.
Lục Trạch không có ý định tiếp tục đề tài này, ngược lại nói: “Tôi nghe nói anh cũng là từ căn cứ Tân Hy Vọng ra, trước kia ở khu nào thế?”
Nguyễn Ngưng biết anh ta không nghi ngờ mình, chỉ là trò chuyện mà thôi.
Cô thuận miệng nói: “Chính là chỗ có chính phủ quản lý đó.”
“Anh ở chỗ đó à?” Lục Trạch cảm thấy rất bất ngờ: “Phòng ở chỗ đó đều rất cũ, người bình thường không muốn ở đâu.”
Nguyễn Ngưng không nói chuyện.
Lục Trạch tiếp tục nói: “Tôi thấy anh cũng không giống người hung ác, tại sao lại bỏ Tân Hy Vọng để đến đây?”
Nguyễn Ngưng: “Kiếm miếng cơm ăn.”
“Muốn kiếm cơm ở đây cũng không dễ gì.” Lục Trạch thở dài: “Chuyện ngày hôm qua anh cũng biết đúng không, suýt nữa tôi bị gã họ Trình kia giết chết rồi, may mắn mà tôi thông minh cơ trí, bằng không đã trở thành vong hồn dưới súng của anh ta.”
“Ở bên ngoài, mới biết được cái gì là giết người không chớp mắt, trước kia tôi sống quá an nhàn rồi.”
Nguyễn Ngưng thầmg dở khóc dở cười với suy nghĩ này, không tiếp lời.
Có lẽ Lục Trạch cảm thấy tự độc thoại một mình rất nhàm chán, hoặc là cảm thấy mình nói chuyện hơi ngu ngốc: “Tôi thấy người ở đây rất thích đánh bài, anh có bài poker sao? Chúng ta tìm thêm một người nữa chơi đấu địa chủ.”
Nguyễn Ngưng: “Được.”
Lúc này, trong lều của Trịnh Khôn.
Trải qua cả đêm khóc lóc kể lể, cuối cùng Trịnh Khôn vẫn là cởi dây thừng trói ở cổ chân Lệ Lệ ra.
Bây giờ, ông ta đã đi ra ngoài làm việc.
Có vẻ như Lệ Lệ đang rất chán, cô ta bước xuống khỏi giường, chậm chạp đi sang bên cạnh rót nước uống, đứng vểnh tai lắng nghe người bên ngoài nói chuyện, sau đó lại rón rén đi đến chỗ Sở Định Phong.
Cô ta nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc anh là ai, vì sao thủ lĩnh muốn mang anh về lều trại?”
Sở Định Phong liếc nhìn cô ta một cái.
Tối hôm qua Trịnh Khôn nói chuyện với Lệ Lệ hắn cũng nghe thấy, đã đoán được nguyên nhân Trình Nghĩa Lãng chết có phân nửa là do người phụ nữ này.
Trong bụng cô ta, không biết đang mang thai con của Trình Nghĩa Lãng hay là Trịnh Khôn nữa.
Nếu tối hôm qua là giả bộ lạnh lùng, hiện tại Sở Định Phong thật sự không muốn để ý đến cô ta, còn hận không thể làm cô ta sảy thai.
Lệ Lệ lại như là không nhận ra địch ý của Sở Định Phong, giọng nói cô ta nhẹ nhàng: “Anh trai này, nếu chúng ta hiện tại đều bị bắt lại, chúng ta cũng tính là đồng minh, phải cùng nhau nghĩ cách trốn đi, đúng không?”
Đôi mắt Sở Định Phong nhìn về phía cô ta.
Hắn ý thức được, cái người phụ nữ xinh đẹp ngu ngốc này chưa biết chừng có thể lợi dụng.
Nhưng hắn lại không thể nói chuyện, lại không thể viết chữ, ngay cả thủ thế múa may tay chân cũng không làm được.
Trong lòng Sở Định Phong bối rối, bên kia Lệ Lệ oán giận nói: “Anh sao cứ lạnh lùng như vậy, nói chuyện đều không để ý đến, muốn nhốt ở nơi này cả đời à?”