Thật đáng tiếc là khi đến nơi hệ thống đã đưa ra thông báo không thể sử dụng được thuyền.
Nguyễn Ngưng quyết định đi men theo bờ sông, hiện tại không có biển chỉ đường, đi theo dọc bờ sông sẽ khó lạc đường hơn.
Trên đường không có một bóng người.
Ban ngày cô sử dụng xe máy, ban đêm ngủ trong xe RV nên cũng không quá vất vả.
Một tuần như vậy cứ trôi qua, Nguyễn Ngưng cũng không biết mình đã đến đâu, từ xa xa cô nhìn thấy một doanh trại.
Trại này không lớn lắm, tầm ba trăm đến năm trăm người.
Nguyễn Ngưng không muốn rước thêm phiền phức, nên quyết định đi vòng qua doanh trại, cô cất kính viễn vọng vào, sau đó tiếp tục đi, nhưng đột nhiên phía doanh trại vang lên tiếng trống.
Nguyễn Ngưng sửng sốt, lấy kính viễn vọng ra lại.
Hình như trong trại này đang diễn ra hoạt động gì đó, rất nhiều người tụ tập lại với nhau, ở giữa có bốn chiếc trống, do hai nam và hai nữ đánh.
Như thể đang thực hiện một nghi lễ bí ẩn nào đó.
Thời tận thế này chuyện kỳ quái gì cũng có thể xảy ra, Nguyễn Ngưng không quan sát nữa, cất kính viễn vọng vào rồi bắt đầu lên đường xuất phát.
Đi đường vòng né doanh trại cũng không tốn quá nhiều thời gian, dù sao thì người ta cũng đang toàn tâm toàn ý thờ phụng thần linh nên cô chỉ cần lặng lẽ đi qua là được.
Cứ đi mãi mấy ngày liên tục, cuối cùng Nguyễn Ngưng có cảm giác như mình đã sắp đến Thượng Hải.
Nếu chỉ nhìn sơ qua nó, thật sự thì khó có thể phán đoán được mình đang ở đâu.
Các thành phố đều giống nhau, dù trước đây có huy hoàng đến đâu thì giờ đây chúng cũng chỉ là một đống đổ nát.
Nguyễn Ngưng đoán rằng đây là Thượng Hải vì tàn tích để lại quá lớn.
Hiện tại động đất đã giảm rất nhiều, Nguyễn Ngưng mạnh dạn chạm tay vào chúng, đáng tiếc bên trong chẳng có gì ngoài những thanh thép phế liệu và xi măng đổ nát.
Đi ra khỏi đống đổ nát, Nguyễn Ngưng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một doanh trại.
Cô dùng thiết bị tàng hình lẻn vào bên trong quan sát, sau đó thấy trại không rộng lắm, có quy mô khoảng hơn một ngàn người, những người sống bên trong đều gầy gò hốc hác, tinh thần uể oải.
Điều thần kỳ nhất là không ngờ nơi này có một đám trẻ con.
Phải biết rằng, bây giờ ngoại trừ Tân Hy Vọng ra thì khó mà gặp được con nít, cùng lắm thì là những đứa bé mười mấy tuổi bị căn cứ chê không nhận, phải lưu lạc bên ngoài.
Nguyễn Ngưng thầm nghi ngờ, cô mò đến vị trí trung tâm doanh trại, phát hiện nơi này có một cái lều.
Trong lều có bảy tám người đang họp.
Có lẽ bọn họ là các thủ lĩnh trong doanh trại này. Nhưng nét mặt ai cũng uể oải chán chường, không giống như người đứng đầu của một căn cứ.
Một người trong số đó nói: “Không biết khi nào con tàu Noah mới trở lại”
Ánh mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, nhìn về phía người đang nói chuyện.
Người này khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, đầu trọc, mặc bộ quần áo rách rưới, trên mặt và tay có đầy vết thương.
Một người khác nói: “Chắc chắn họ sẽ đến, không phải chính họ đã yêu cầu chúng ta chuẩn bị những đứa trẻ này sao?”
“Một đứa trẻ có thể đổi được mười lon thực phẩm đóng hộp, người trưởng thành chỉ đổi được năm lon, đó chính là thịt đóng hộp đó, chỉ cần lên được tàu chắc chắn sẽ được sống như thiên đường nhỉ?”
Tên đầu trọc ngưỡng mộ nói: “Ít nhất thì cũng không lo chết đói rồi.”
Nguyễn Ngưng nghe xong đã hiểu rõ sự tình, bọn họ cố ý ở chỗ này chờ đợi tổ chức Noah, những người này cung cấp nô lệ, hoặc là trẻ con cho tổ chức.
Còn về cuộc sống của người nghèo trên tàu Noah, phải nói thế nào nhỉ? Dù sao tỷ lệ tử vong cũng không thấp.
Nếu không thì họ cũng không cần phải lên bờ mua.
Cuộc nói chuyện vẫn cứ tiếp tục, một người khác nói: “Tiếc là không biết bao lâu bọn họ mới đến, lần trước bảo là một năm, có khi nào là một năm thật không?”
Tên đầu trọc nhíu mày thở dài.
Sau đó bọn họ bắt đầu thảo luận về chuyện gần đây khó mà tìm được thức ăn ở bên ngoài, không biết rằng doanh trại có thể cầm cự được bao lâu nữa.