Người cuối cùng nói: “Không phải ông muốn tiếp xúc với quản lí cấp cao của con thuyền Noah sao? Nếu như ông không hòa nhập được với nơi này thì làm sao liên lạc được với họ?”
Khương Phó Hải: “Để tôi xem xem, hơn nữa mua người làm cái gì, tôi không thích có người lạ bên cạnh.”
Người nọ cười: “Tóm lại ông vẫn chưa quen.”
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, đến lượt một bé gái lên sân khấu.
Đứa trẻ này chừng mười tuổi, người châu Á, quỳ trên sân khấu run lẩy bẩy.
Người chủ trì còn đang giới thiệu, một người bên cạnh Khương Phó Hải giơ tấm biển lên, lớn tiếng hỏi: “Cô gái này đến từ đâu?”
Người dẫn chương trình trả lời: “Trung Quốc.”
Người nọ nhất thời hưng phấn: “Tốt lắm, bình thường đều là người da trắng, không thú vị gì cả, con gái Trung Quốc vẫn là tốt hơn.”
Nguyễn Ngưng liếc ông ta một cái.
Buổi đấu giá bắt đầu, có lẽ người nước ngoài không hứng thú với người Trung Quốc là mấy, hoặc là bọn họ không lựa chọn trẻ vị thành niên, cuối cùng cô gái này rơi vào trong tay người giơ bảng lúc nãy.
Ngoại trừ Khương Phó Hải, những người khác đều nở nụ cười ngầm hiểu, họ trêu chọc ông ta hút máu người trẻ để kéo dài tuổi thọ.
Người đàn ông cười lớn.
Bốn người đứng dậy, xuống thuyền nhỏ để đi sang chiếc du thuyền bên cạnh.
Lúc này Nguyễn Ngưng chỉ còn lại ba thiết bị tàng hình, cô dứt khoát đi theo một tên nhà giàu vào phòng ông ta, sau đó dùng một dao để kết liễu ông ta.
Cô giấu tạm thi thể trong không gian, thả Tiểu Hắc ra ngoài quét dọn hiện trường, sau đó Nguyễn Ngưng sử dụng máy cải trang.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động, có người bấm chuông cửa.
Nguyễn Ngưng mở cửa phòng, phát hiện có hai người áp giải cô bé kia đi tới.
Cô bé kia còn rất nhỏ, đôi mắt bị một tấm lụa bịt kín, quần áo mỏng manh, cơ thể nho nhỏ run lẩy bẩy.
Nguyễn Ngưng không cho mấy người kia đi vào, bảo cô bé ngồi trên ghế sofa, sau đó đi lục lọi trong phòng.
Theo thông tin, người này tên là Thẩm Minh Phóng, khi còn sống là một thương nhân phân phối thuốc nhập khẩu, không chỉ kinh doanh loại thuốc này, ông ta còn đầu tư rất nhiều mặt hàng khác.
Nguyễn Ngưng nghĩ đi nghĩ lại, đi đến bên cạnh cô bé, cơ thể cô bé lại bắt đầu run lên.
Nguyễn Ngưng giúp cô bé tháo dải lụa trên mặt xuống, sau đó cầm hai cái hộp trên bàn đến, đưa ra trước mặt cô bé: “Tự mở ra ăn đi.”
Cô bé rụt rè nhìn cô.
Cô bé này đã lên thuyền nửa năm, hiển nhiên đã được huấn luyện từ trước, Nguyễn Ngưng không nói lời thừa thãi: “Đây là mệnh lệnh, phải ăn.”
Cô gái vội vàng gục đầu xuống, mở đồ hộp ra, ăn lấy ăn để.
Nguyễn Ngưng lại tiếp tục lục lọi căn phòng này.
Ngoại trừ phòng tắm ra, trong này còn có một phòng chứa đồ, cần vân tay và chìa khóa mới có thể mở được.
Nguyễn Ngưng tìm được chìa khóa, đi vào trong phòng chứa đồ.
Đập vào mắt cô chính là vàng, toàn là vàng.
“Chà chà.”Nguyễn Ngưng nhướng mày: “Nhìn kìa, người có tiền đều thích vàng.”
Lô vàng này trị giá khoảng hai trăm triệu, hiện tại Châu Tố Lan có không gian trồng trọt hàng chục nghìn mét khối nên cô không phải lo không có chỗ để đặt chúng.
Gom hết lại.
Ngoài ra, còn có rất nhiều sản phẩm đóng hộp dành cho ngày tận thế, thời hạn sử dụng của thứ này còn dài hơn một số loại bánh quy nén, hơn nữa còn là thịt và trái cây.
Tuyệt đối không thể lãng phí.
Cuối cùng, Nguyễn Ngưng đi đến chỗ để đồ cổ.
Đây cũng là mục đích cô bước lên con tàu này, những kẻ giàu có này chắc chắn tích trữ không ít văn vật và đồ cổ.
Sau khi kiểm kê xong, những món này có thể mang về cho Nguyễn Ngưng một phẩy hai giá trị may mắn.
Đúng là nhà giàu có khác.
Nguyễn Ngưng mừng rỡ nhét hết mọi thứ trong phòng chứa đồ vào không gian, sau đó cô đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Cô bé nhìn thấy cô, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Lúc này cô bé đã ăn xong hộp trái cây, rồi đang ăn mì
Nguyễn Ngưng nói: “Em ở đây nghỉ ngơi, tôi ra ngoài một chuyến.”
Cô bé nơm nớp lo sợ: “Vâng ạ”
Nguyễn Ngưng không nói thêm, quay người đi ra khỏi phòng. Lúc này gần tám giờ tối, còn chưa hết giờ phục vụ bữa tối trên tàu.