May mắn, xe đạp của bọn họ không bị người khác trộm mất.
Nhiều đồ như vậy, hiển nhiên không thể vận chuyển hết trong một lần, ba người áp dụng chiến thuật phân chia, để Nguyễn Ngưng ở lại giữ đồ còn hai người sẽ vận chuyển qua lại.
Họ phải đi bốn chuyến mới có thể đem tất cả mọi thứ về nhà.
Ngay sau đó, ba người lại đi mua gas, cũng giống như những món khác, đều bị giới hạn hai bình.
Nguyễn Ngưng cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, bởi vì hạn chế mua hàng nên lúc ấy cô đã mua mười bình bỏ vào trong không gian, hiện tại có thể mua thêm hai bình, đương nhiên cô phải vui rồi.
Mua xong mọi thứ, mặt trời đã dần xuống núi.
Bởi vì phải khiêng vác nhiều đồ đi từ siêu thị về nên hai anh em đều mệt mỏi rã rời, sau khi chào Nguyễn Ngưng một tiếng, cả hai đều nhanh chóng chạy về nhà ngủ.
Nguyễn Ngưng không tính nghỉ ngơi bởi vì đêm nay cô vẫn còn có chuyện lớn phải làm.
Nửa đêm, thấy cả khu dân cư đều trở nên yên tĩnh. Nguyễn Ngưng lặng lẽ đi ra ngoài.
Không có điện, không có đèn, ánh trăng và ánh sao trên bầu trời trông đặc biệt sáng.
Nguyễn Ngưng dựa theo chút ánh sáng ấy ra khỏi khu dân cư, đợi đến đoạn đường không có người cô mới lấy một chiếc xe đạp điện ở trong không gian ra, chạy về phía cao tốc.
Xe điện được mua từ trước, là hàng secondhand, bởi vì được đặt trong không gian nên sẽ không bị Siêu bão Mặt Trời làm hỏng, còn về việc lấy ra ngoài vào ban đêm có bị hư hay không thì Nguyễn Ngưng cũng không quan tâm lắm.
Trong không gian của cô còn có mười chiếc ô tô điện đã qua sử dụng, mỗi chiếc có giá bốn trăm tệ, đặc biệt chỉ dùng một lần duy nhất.
Đi cao tốc là dự định từ trước của Nguyễn Ngưng, vùng ngoại ô nơi cô ở rất gần lối vào đường cao tốc, bình thường phải mất khoảng mười phút lái xe và hai mươi phút đi xe đạp điện.