Nguyễn Ngưng cười với ông ta: “Mặc dù tìm không được kho báu, nhưng tôi nghe ông ta nói là trên biển có nơi tránh nạn, còn khuyên ông chủ chúng tôi đi tìm một lượt.”
Nghe tới lời này, trong mắt Ngô Đại Vĩ hiện lên tia vui mừng: “Có phải cô đã nhặt được đồ tốt gì đúng không?”
Nguyễn Ngưng chỉ cười mà không nói.
Sau khi dẫn Ngô Đại Vĩ tới vào trong hang động, ông ta vui mừng tới suýt thì ngất đi.
Nhìn thấy hàng hàng lớp lớp đồ hộp mạt thế xếp thẳng hàng, ông ta kích động quay đầu hỏi: “Đây là cái gì? Là thịt hộp đúng không?”
Nguyễn Ngưng nói: “Là loại thịt hộp mạt thế có thời hạn bảo quản lên tới ba mươi năm.”
Ngô Đại Vĩ lại suýt ngất tiếp, ông ta cầm lon đồ hộp thích tới không mức nỡ buông tay, hai mắt cũng phát sáng.
“Thứ đồ này tốt đấy.” Mặt Ngô Đại Vĩ tràn ngập ý cười: “Làm thế nào mà mấy người có thể lấy được chúng vậy?”
Nguyễn Ngưng nói: “Không chỉ chúng tôi lấy được, đội viễn chinh cũng lấy được, khoảng chừng ngày mai thì họ sẽ về tới, đến lúc đó thì thứ đồ này sẽ tràn lan trong căn cứ.”
Ngô Đại Vĩ: “Ước chừng thì họ có khoảng bao nhiêu?”
Nguyễn Ngưng nhướng mày: “Tôi làm sao biết được họ có bao nhiêu, dù sao thì đến lúc đó chắc chắn sẽ có thứ này, ông có đem ra bán thì cũng không bị người ta để ý.”
Ngô Đại Vĩ giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là cô suy tính cẩn thận.”
Nguyễn Ngưng cười cười: “Ở đây có tổng cộng ba ngàn năm trăm lon, số lượng chắc là cũng đủ, dù sao trong căn cứ những kẻ dám chi tiền mua hẳn cũng không ít.”
Ngô Đại Vĩ lại hỏi tiếp: “Vậy cô tính bán giá bao nhiêu?”
Nguyễn Ngưng: “Đến lúc đó các anh cứ theo giá thị trường đi, tôi cũng không quản giá bán của các anh, tôi nhận vàng là được.”
Tròng mắt Ngô Đại Vĩ chợt đảo: “Có phải cô nắm được tin tức gì không? Mạt thế sắp kết thúc rồi sao?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Tuyệt đối không phải, là giao dịch của chúng tôi cần tới vàng.”
Ngô Đại Vĩ lập tức cho rằng là đối phương muốn vàng: “Thì ra là như vậy.”
Thật ra thì Nguyễn Ngưng muốn lấy đồ cổ hơn, nhưng giao dịch kiểu này quá nhạy cảm, chỉ sợ bị căn cứ chú ý tới.
Nơi này lại không phải bên ngoài.
Những thứ khác thì cô không cần, chỉ đơn giản đổi lấy vàng, dù sao những đồ hộp này cô không cần bỏ ra cái gì cũng lấy được, cô đem ra bán cũng chỉ như thêu hoa trên gấm, thuận tiện dọn dẹp kho chứa mà thôi.
So với ba con tàu chở hàng có trọng tải không dưới hai trăm năm mươi nghìn tấn kia, đống đồ hộp của cô chỉ như muối bỏ biển.
Vả lại, căn cứ nhất định còn có những con tàu khác, dù sao Khương Phó Hải từng nói bọn họ đã mang theo năm trăm tấn than đi giao dịch.
Số than này cô không cần, căn cứ cũng sẽ không ngu ngốc mà mang trở lại.
Hai người lại thảo luận thêm một chút chi tiết, Nguyễn Ngưng nói: “Về sau tôi phải rời đi một thời gian, chắc khoảng nửa tháng nữa sẽ quay lại thu tiền, những cái khác ông chủ Ngô đều có thể tùy ý sắp xếp.”
Ngô Đại Vĩ tò mò: “Mấy người các cô muốn chuyển khỏi Tân Hy Vọng sao?”
Nguyễn Ngưng tùy tiện nói: “Không phải chúng tôi, vốn dĩ chỉ có tôi chuyển vào, họ vẫn luôn ở bên ngoài, nơi này quá hạn chế rồi.”
Ngô Đại Vĩ không chút nghi ngờ.
Đội ngũ thu gom phế liệu bình thường luôn ở bên ngoài, trong tay bọn họ có hàng hóa, lại có thực lực, trừ khi muốn nghe ngóng tin tức còn không thì bọn họ sẽ không đi vào căn cứ.
Sau khi từ biệt Ngô Đại Vĩ, Nguyễn Ngưng trở lại khu 55 nhóm lửa đun nước.
Bởi vì không muốn thu hút sự nghi ngờ của những người xung quanh, hôm nay Châu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong vẫn đi ra ngoài vác gạch như cũ, mặc dù hiện tại sức khỏe hai người không tệ, nhưng Nguyễn Ngưng vẫn thấy hơi lo lắng.
Mà cô muốn tới căn cứ Minh Nhật sớm một chút, để kết thúc chuyện này.
Trong lúc cô đang thất thần, bên ngoài căn cứ đột nhiên rộn lên tiếng hoan hô.
Rất nhanh, những người xung quanh cũng chạy ra bên ngoài xem náo nhiệt.