Nguyễn Ngưng kinh ngạc: “Lên đường?”
“Phải đi đến Khu bảo tồn gen Tây Nam.” Trình Quý Lịch nói: “Đó là Khu bảo tồn giống cây trồng lớn nhất của chúng ta, rộng tám mươi mẫu, hiện tại không biết tình hình nơi đó như nào rồi, chúng tôi bắt buộc phải đi xem xét, hy vọng có thể mang về thật nhiều giống cây trồng.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Mong là nó vẫn ổn.”
“Vậy hai người đi đến chỗ Nghiêm Nhược Tuyết không? Cô ấy sắp kết hôn rồi?”
Nói tới đây, Trình Quý Lịch cười hì hì: “Cho nên phải đẩy nhanh tiến độ hơn, họ dự tính tối mai tổ chức đám cưới đó.”
Nguyễn Ngưng xém chút hét lên: “Thế cũng nhanh quá rồi.”
Trình Quý Lịch: “Đâu phải cô không biết tính cách của chị Nhược Tuyết, chị ấy không quan tâm là có tổ chức hôn lễ hay không, đấy là do chúng tôi đòi tổ chức đấy, tối mai mấy chục người chúng tôi vui vẻ với nhau.”
Nguyễn Ngưng thầm nghĩ, chuyện này chắc chắn là không thể nào được rồi.
Kể cả không mời người khác đi chăng nữa, thì chẳng lẽ người khác lại không tới hóng chuyện vui hay sao?
Thử nghĩ xem, ngày mai phân phát thực phẩm, bọn họ sức lực dồi dào mà không đi xem náo nhiệt mới lạ đó.
Kể cả hơn hai trăm nghìn người chỉ có một nghìn người đi, thế thì cũng quá đông vui rồi.
Ba người lại nói chuyện thêm một lúc, Trình Quý Khoan rất kiệm lời, cuối cùng cũng chỉ nói một câu.
Ba ngày sau anh sẽ phải lên tàu đánh cá xa bờ.
Đây là chuyện không còn cách nào khác, thời gian nghỉ phép có hạn là ba ngày, trong lúc tạm thời không có thiên tai này, tranh thủ kiếm thêm tài nguyên là chuyện được đặt lên hàng đầu.
Chẳng phải chỉ riêng Trung Quốc, tất cả các quốc gia đều như thế, không lâu nữa Nam Cực sẽ biến thành chiến trường.
Nguyễn Ngưng ít nhiều vẫn lo lắng cho người đồng minh Trình Quý Khoan này, mặc dù ba người họ đã cách xa nhau lâu, nhưng kể từ khi cùng nhau hợp tác trải qua hoạn nạn cũng xem như tình bạn trọn đời.
Cũng chẳng biết nên nói cái gì, Nguyễn Ngưng chỉ có thể nói: “Vậy anh ở trên tàu chú ý an toàn, mang theo nhiều vũ khí chút.”
Trình Quý Khoan nói: “Cô yên tâm, bình thường tôi toàn nấp trong chỗ tối bắn tỉa, sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
Nguyễn Ngưng đã từng thấy tàu cướp biển dùng đại bác, biết rằng Trình Quý Khoan cũng chỉ đang an ủi cô.
Cô gật đầu: “Dù sao cũng phải chú ý an toàn.”
Tầm mười một giờ, hai người họ mới tạm biệt rồi đi về.
Sau khi vào trở về trong lều, Nguyễn Ngưng mới biết Trình Quý Khoan đưa cho cô đồ hộp, còn có một chút tôm và hải sản.
Cũng không biết có phải anh để dành ra từ khẩu phần ăn hay không.
Nguyễn Ngưng quyết định ngày mai sẽ tìm chút đồ đưa cho hai người họ, tốt nhất là có thể để cho Trình Quý Lịch mang theo ăn trên đường đi.
Trong nguyên tác không nói tới tình hình ở Tây Nam, dù sao Sở Định Phong cũng không có khả năng đi tìm khu bảo tồn gen, Nguyễn Ngưng cũng không biết được tình huống ở đấy rốt cuộc là như nào.
Ngày hôm sau, một nhà ba người dậy từ sớm.
Muốn không dậy sớm cũng không được, bởi vì hôm qua đoàn viễn chinh trở về, hôm nay mọi người đều có thể đi nhận vật tư, có vài người căn bản không ngủ nổi.
Mới hơn năm giờ sáng đã có người gọi Nguyễn Thứ Phong cùng nhau đi ra khu buôn bán xếp hàng.
Nguyễn Thứ Phong nhanh chóng đồng ý, nói cần tỉnh táo chút đã, người đó cũng không quan tâm, quyết kéo lấy Nguyễn Thứ Phong lôi đi, nói lúc này còn cần tỉnh táo cái khỉ khô gì, mau mau đi xếp hàng thôi.
Nguyễn Thứ Phong đã bị kéo đi như thế đó.
Châu Tố Lan và Nguyễn Ngưng bị bỏ lại, hai người dở khóc dở cười, không đi khu buôn bán hóng chuyện.
Mặc dù không đi, nhưng cảnh tượng đúng là náo nhiệt thật, hôm nay mọi người đều không ra ngoài đi làm, gần ba trăm nghìn người trong căn cứ đông đúc rộn ràng, sôi sục như lửa.
Khoảng mười giờ, Nguyễn Thứ Phong mới ôm theo vật tư đổi được về.
Những người đi cùng ông ai ai cũng vui vẻ háo hức ôm theo đồ vật trong tay.
Ba người ở trong lều kiểm đếm, tổng cộng có một ký rưỡi tôm, năm ký rưỡ cá khô không rõ là cá gì, còn có một ít thực vật biển.