Đợi bọn họ chuyển bánh quy nén xong, thông qua hệ thống theo dõi thấy xung quanh không có ai, Nguyễn Ngưng liền ném ba túi vàng vào không gian.
Sau khi suy nghĩ, cô quay trở lại căn cứ Tân Hy Vọng rồi tìm một địa điểm gần bệnh viện để sử dụng thiết bị ẩn thân.
Nguyễn Ngưng mất khoảng mười phút mới tìm được Khương Tự Thủy.
Châu An Viễn cũng ở đó.
Hai người đều canh giữ bên ngoài cửa phòng bệnh, Khương Tự Thủy ngồi một mình, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ mong manh yếu đuối.
Châu An Viễn không nói trao đổi với cô ta mà ngồi trên băng ghế dài trong hành lang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bác sĩ Châu thở dài: “Tình hình không tốt lắm.”
Khương Tự Thủy xông lên: “Cha tôi đâu, cha tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ Châu thấy cô ta, mặt càng buồn hơn: “Anh Khương trẻ hơn nên tình huống tốt hơn một chút, nhưng...”
Khương Tự Thủy rơi nước mắt.
Là con gái duy nhất của nhà giàu nhất, từ nhỏ cô ta đã được cha cưng chiều, không ngờ lại gặp phải tình huống này.
Bác sĩ Châu vội vàng an ủi cô ta.
Bên này, Châu An Viễn ở bên cạnh vẻ mặt vẫn không cảm xúc, nói: “Bác sĩ Châu, tôi có thể vào thăm ông ngoại không?”
Bác sĩ Châu gật đầu.
Nếu Châu An Viễn có thể đi vào thì chắc chắn Khương Tự Thủy cũng phải đi vào, hai người lần lượt đi vào phòng bệnh, nhìn thấy hai người nằm ở hai giường riêng biệt.
Nguyễn Ngưng cũng thấy.
Bởi vì lý do tận thế đến nên điều kiện trong phòng bệnh rất đơn sơ, không có dụng cụ gì, cũng không có giường bệnh tiêu chuẩn thống nhất, hiển nhiên chỉ cần có giường là được.
Đầu tiên cô nhìn khuôn mặt kém sắc của Khương Phó Hải, chắc chắn chỉ dùng mắt thường thì Nguyễn Ngưng không thể phân biệt được ông ta bị bệnh hay bị trúng độc.
Khương Tự Thủy lau nước mắt, nhắc nhở bản thân phải mạnh mẽ, không được ngốc nghếch, ngây thơ như trước nữa.
Nguyễn Ngưng lại đi tới đối diện Châu An Viễn, nhìn ông lão nằm trên giường.
Nhìn bề ngoài thì ít nhất ông ngoại của Châu An Viễn cũng đã bảy mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, ông ấy bị khó thở nên phải đeo ống thở oxy trên mũi.
Cái ống thở oxy này có lẽ được làm thủ công nên trông rất thô sơ.
Châu An Viễn cầm tay ông ấy: “Ông ngoại, vất vả lắm chúng ta mới gặp lại nhau ở Tân Hy Vọng, ông phải kiên trì, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu ông.”
Thảo nào Ngô Đại Vĩ không biết Châu An Viễn có người thân, thì ra là sau này mới gặp lại.
Nguyễn Ngưng nhìn tấm biển đen cạnh giường bệnh ghi tên ông ngoại Châu An Viễn, Tương Tuyên.
Nguyễn Ngưng cảm thấy cái tên này có hơi quen mắt.
Chỉ có một nguyên nhân khiến cô thấy quen mắt ở thế giới này, Nguyễn Ngưng lập tức mở nguyên tác ra, sử dụng chức năng tìm kiếm để tìm tên Tương Tuyên.
Kết quả là không có gì cả.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, lựa chọn chỉ tìm đúng một chữ “Tương”.
Lần này có kết quả, trong tiểu thuyết đúng là có một nhân vật tên Tương Tuyên, nhưng hai chữ này lại xuất hiện riêng biệt trong nguyên tác.
May mắn thay, gần đây cô đã đọc cốt truyện của nguyên tác vô số lần, nếu không sẽ khó nhận ra những cái tên được xuất hiện riêng biệt.
Sau khi tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân, Nguyễn Ngưng thở dài: “Thì ra đoạn cốt truyện này không có hiệu ứng bươm bướm.”
Tình tiết ở đây rất phức tạp, vì nó liên quan đến cốt truyện lớn về sau nên không có cách nào để thay đổi.
Tóm lại, hai người bị trúng độc, nhưng độc không phải nhắm vào Khương Phó Hải, mà là nhắm vào Tương Tuyên.
Trong nguyên tác, đây là cơ hội để Sở Định Phong thu phục Nghiêm Nhược Tuyết.
Nghiêm Nhược Tuyết luôn không đồng tình với ý tưởng của Sở Định Phong, thậm chí cô ta còn ủng hộ cha mình là Nghiêm Phương Minh, người hiện tại đang giữ vị trí lãnh đạo cấp cao trong căn cứ Tân Hy Vọng.
Từ góc nhìn của hai cha con, căn cứ tư nhân là nơi tàn nhẫn có thể giết người bất cứ khi nào, trong đó các quan chức nội bộ cấp cao sẽ kiểm soát thực phẩm và không coi các thành viên căn cứ như con người, nhưng điều mà Nghiêm Nhược Tuyết muốn là một nơi tôn trọng sự sống, giúp đỡ kẻ yếu, đảm bảo sự công bằng.