So với Tân Hy Vọng, nơi này có vẻ nhỏ hơn, hầu hết học sinh đều là những cô bé dưới mười tuổi, mỗi người cầm một cành cây để viết và vẽ trên mặt đất khi cần luyện tập.
Khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc.
Hầu Vũ Hàm đang dạy học sinh lớp bé, cô ta rất kiên nhẫn, có thể dạy đi dạy lại một kiến thức mấy lần liền, nếu học sinh thực sự không theo kịp thì cô ta sẽ bỏ qua, sau đó dạy kèm một mình.
Tan học, Hầu Vũ Hàm ngồi xuống chỗ ngồi, uống nước làm dịu cổ họng.
Nguyễn Ngưng quan sát một hồi, cảm thấy Hầu Vũ Hàm dường như không có dấu hiệu nào là muốn gây chuyện, đang định xoay người rời đi thì Ân Gia Nhu đi tới.
Thấy cô ta, Hầu Vũ Hàm nói với bọn trẻ vài câu rồi nhanh chóng đứng dậy.
Hai người đi sang bên cạnh.
Hầu Vũ Hàm hỏi: “Sao cậu lại đột nhiên tới đây, vì chuyện hồi sáng hả?”
Ân Gia Nhu lắc đầu: “Không phải, chủ yếu muốn nhìn xem bọn nhỏ còn thiếu cái gì, ngày mai Lệ Lệ sẽ đến Tân Hy Vọng để đổi quần áo.”
Hai mắt Hầu Vũ Hàm sáng ngời: “Còn đủ tiền không? Có thể mua mấy bản sách giáo khoa không, hiện tại sách vở đều là tự chúng ta nhặt, còn thiếu rất nhiều đồ.”
Ân Gia Nhu: “Ừ, nếu cần thì có thể đổi một ít vở và bút.”
Hai mắt Hầu Vũ Hàm càng sáng hơn.
Thiết lập của cô ta là một người đặc biệt thích trẻ con, cô ta cũng chịu trách nhiệm giáo dục con cái của Sở Định Phong, giống như giám thị trong nhà trẻ.
“Tốt quá, nếu có vở và có bút chắc chắn mấy đứa nhỏ sẽ rất vui.” Hầu Vũ Hàm nói: “Cậu cũng có thể xem có giấy đỏ hay không, ba tháng nữa là đến Tết rồi, chúng ta có thể viết câu đối đỏ, làm căn cứ có không khí tết hơn.”
Ân Gia Nhu: “Tớ sẽ dặn Từ Ngọc Lệ chú ý một chút, cậu...”
Cô ta dừng một chút: “Có muốn hỏi gì không?”
Ân Gia Nhu đang đề cập đến chuyện của Sở Định Phong, Hầu Vũ Hàm không nói ngay, sau khi suy nghĩ một hồi cô ta mới nói: “Gia Nhu, tớ biết không dễ gì cậu mới quản lý được căn cứ, trong mắt người khác cậu là chỉ huy căn cứ, nhưng hai chúng ta là bạn bè, trước khi Siêu bão Mặt Trời diễn ra chúng ta là bạn tốt.”
“Cho nên tớ quan tâm cậu nhiều hơn, hy vọng cậu có thể hạnh phúc, không bị quá khứ trói buộc.”
“Không phải tớ để ý cái người bị giam giữ kia sẽ thế nào mà tớ lo lắng nếu cậu dùng thủ đoạn không tốt sẽ khiến cảm xúc của cậu bị tê liệt, cuối cùng người khó chịu vẫn chỉ có mình cậu.”
Ân Gia Nhu nói một cách chân thành: “Tớ không có, cậu phải tin tớ.”
Mắt của hai người đối diện với nhau, lần này có lẽ Hầu Vũ Hàm đã tin nên cô ta thở phào nhẹ nhõm: “Mấy buổi tối gần đây cậu ngủ thế nào?”
Ân Gia Nhu ngừng một chút: “Tàm tạm.”
“Tàm tạm là ý gì?” Hầu Vũ Hàm không hài lòng với câu trả lời này.
Ân Gia Nhu: “Chỉ cần mọi người trong căn cứ sống tốt, tớ sẽ không phải lo lắng gì, mỗi ngày có thể ngủ năm sáu tiếng.”
“Tốt nhất mỗi ngày phải ngủ đủ tám tiếng.”
Hầu Vũ Hàm lắc đầu, cô ta hiểu cái gì cũng nên có chừng mực, không nên ép buộc quá mức: “Tớ sắp phải lên lớp rồi, các cậu bảo Lệ Lệ và mọi người trên đường cẩn thận, trao đổi vật tư là thứ yếu, an toàn mới là trên hết.”
Ân Gia Nhu mỉm cười: “Được.”
Thật ra hai người làm bạn bè, tính cách luôn bù trừ cho nhau, Ân Gia Nhu có năng lực chấp hành mạnh, tích cách quyết đoán, còn Hầu Vũ Hàm thì dịu dàng, cẩn thận, sẵn sàng chăm sóc bạn bè.
Chỉ là không biết tương lai sẽ thế nào.
Hôm sau, Nguyễn Ngưng quyết định ở lại căn cứ Huyết Sắc.
Thực tế cũng không có nguyên nhân gì, đám người Lệ Lệ có xe còn cô lại không thể lúc nào cũng ẩn thân nên không có cách nào đi theo xe của bọn họ.
Để phòng ngừa có chuyện xảy ra, Nguyễn Ngưng để thiết bị theo dõi đi theo Lệ Lệ, làm như vậy có một khuyết điểm là không thể theo dõi Sở Định Phong 24/24, cho nên mỗi ngày Nguyễn Ngưng chỉ có thể để mắt tới Sở Định Phong vài giờ.