Khu đồ ăn có quá nhiều món mới, Nguyễn Ngưng giảm bớt những thứ không cần thiết, nhưng cũng chỉ tạm vừa đủ.
Cảm thấy càng thu dọn càng hưng phấn, Nguyễn Ngưng lấy một tô anh đào đã rửa sạch ra, vừa ăn vừa tiếp tục làm việc.
Khu năng lượng tăng lên không nhiều lắm, tổng cộng có hai mươi tấn xăng, nhưng bởi vì được chứa trong xe nên cũng chiếm thể tích không nhỏ.
Nguyễn Ngưng không muốn lãng phí bất kỳ góc nào, dù sao hình dạng không gian của cô có thể tùy ý điều chỉnh, cô nén không gian này thành một hình trụ giống như máy chỉnh sửa ảnh, vừa khít với xe bồn chở dầu.
Hoàn hảo.
Tối hôm qua còn tìm được một xe thuốc, lúc ấy không có cách nào xem kỹ, bây giờ có thời gian, Nguyễn Ngưng phát hiện bên trong có đó có cồn, thuốc tẩy mươi tư độ, khẩu trang, băng gạc, quần áo bảo hộ, ngoài ra còn có các loại thuốc khác, tạm thời Nguyễn Ngưng lười chia ra, đầu tiên cô xếp những loại thuốc này sang một bên, đợi khi nào có thời gian rảnh sẽ đem ra lựa lại.
Về phần máy bay không người lái.
Những chiếc máy bay không người lái này đều là hàng mới, chưa lắp pin, tỷ lệ hư hỏng tương đối thấp, Nguyễn Ngưng nghĩ thứ này chắc thuộc về loại phương tiện vận chuyển nên cô tăng thể tích của khu vực đó lên rồi xếp thành một chồng.
Sau khi sắp xếp lại một hồi, không gian trông đã ngăn nắp gọn gàng hơn không ít, còn dư được ba đến bốn mươi mét khối.
Nguyễn Ngưng vô cùng hài lòng.
Lúc cô đang nghĩ cách nén nó lại thì có tiếng gõ cửa vang lên từ phòng khách.
Hai ngày nay hầu như chỉ có Trình Quý Lịch tới cửa tìm cô, Nguyễn Ngưng đứng dậy quan sát xung quanh một chút, chắc chắn không có bất kỳ vật phẩm kỳ lạ nào.
Sau đó mới đi ra cửa nhìn vào mắt mèo, không ngờ người đứng bên ngoài lại là Trình Quý Khoan.
Sao lại là anh?
Nguyễn Ngưng chớp mắt mấy cái, mở miệng hỏi: "Ai ở ngoài thế?"