Trông họ còn khá trẻ, có lẽ dưới 20 tuổi, trên khuôn mặt có chút sợ hãi và bất an.
Ân Gia Nhu bảo hai người ngồi xuống, mở miệng hỏi: “Trong hai người, ai là Trần Minh Minh, ai là Trịnh Tiệp?”
Cô gái ngồi đằng trước rụt rè nói: “Tôi là Trần Minh Minh.”
Dựa theo những gì chị Châu nói ngày hôm qua, Trần Minh Minh chính là cô gái đã ở trong hai căn cứ.
Ân Gia Nhu nhìn cô ta: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay mười tám tuổi.”
Ân Gia Nhu trầm mặc vài giây: “Mới mười tám tuổi hả? Trước khi Siêu bão Mặt trời diễn ra, quê cô ở đâu?”
Trần Minh Minh nói ra một địa chỉ, là một thị trấn cách chỗ này không quá xa.
Ân Gia Nhu gật đầu, mỉm cười động viên Trần Minh Minh, sau đó lại quay đầu nhìn Trịnh Tiệp: “Vậy cô chính là Trịnh Tiệp, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Hình như Trịnh Tiệp rất căng thẳng, cô ta nắm góc áo nói: “Mười chín tuổi.”
“Trước đây là người ở đâu?”
“Thành phố Nam.”
Ân Gia Nhu ừ một tiếng, rồi lại nói với Trần Minh Minh: “Trước tiên, cô ra ngoài cửa đợi tôi một lát, tôi muốn tâm sự với Trịnh Tiệp một chút.”
Trần Minh Minh gật đầu, sau đó nhìn Trịnh Tiệp, dường như đang lo lắng cho cô ta.
Trịnh Tiệp càng căng thẳng hơn, cơ thể gầy yếu run lên.
Chờ Trần Minh Minh ra khỏi lều, Ân Gia Nhu rót cho Trịnh Tiệp một chén nước: “Có muốn uống nước không?”
Trịnh Tiệp lắc đầu.
Ân Gia Nhu lại rót cho Tô Tuệ ở bên cạnh một ly, bản thân cũng uống một ngụm trà.
“Cô không cần quá khẩn trương, nơi này không phải Phụng Thiên Thần giới, cũng không phải chỗ cô từng ở, sẽ không có đàn ông bắt nạt cô.” Ân Gia Nhu nói: “Tôi nghe chị Châu nói, sau khi cô tới căn cứ thì không hòa nhập được với hoàn cảnh ở đây, là do quá sợ sao?”
Trịnh Tiệp nắm chặt ngón tay, đầu ngón tay trắng bệch.
Ân Gia Nhu nhìn cô ta: “Có chuyện gì buồn thì có thể nói với tôi.”
Qua hồi lâu, Trịnh Tiệp mới nói: “Không có, chỉ là tôi chưa quen thôi, nơi này rất tốt.”
Ân Gia Nhu: “Trước đây tôi cũng từng bị đàn ông giam cầm, sau khi trốn thoát, tôi cũng rất sợ như cô, thấy ai cả người cũng nơm nớp lo sợ, sợ lại bị bắt về.”
“Nhưng hiện tại tôi vẫn không bị bắt về.”
Ân Gia Nhu nhìn cô ta, nói: “Nếu muốn không bị bắt nạt thì phải mạnh mẽ, phải trang bị cho chính mình.”
Ngón tay Trịnh Tiệp vẫn run rẩy.
Ân Gia Nhu nhìn vào mắt cô ta một hồi rồi đột nhiên hỏi: “Cô có biết tại sao hôm nay tôi lại tìm hai người các cô hỏi chuyện không?”
Trịnh Tiệp lắc đầu.
Ân Gia Nhu: “Bởi vì chúng tôi sợ có người khác lẻn vào trong căn cứ, nội ứng ngoại hợp tiêu diệt căn cứ của chúng tôi.”
Đầu tiên Trịnh Tiệp có hơi mờ mịt, sau đó liền phản ứng lại, hai đồng tử co rút: “Tôi không có, không phải tôi!”
Ân Gia Nhu: “Nếu không phải cô thì cô có cảm thấy Trần Minh Minh có điểm gì lạ không?”
Trịnh Tiệp lập tức khẩn trương, cắn môi không nói câu nào.
Ân Gia Nhu cũng không ép cô ta mà bảo Tô Tuệ dẫn Trịnh Tiệp ra ngoài, sau đó đưa Trần Minh Minh vào.
Trong khi chờ đợi, Ân Gia Nhu xoa xoa thái dương, có lẽ vẫn còn đau đầu.
Một lúc sau, Tô Tuệ cùng Trần Minh Minh đi vào.
Ân Gia Nhu mời cô ta ngồi xuống, rót cho cô ta một ly nước: “Cô đợi lâu như vậy, có khát không?”
Trần Minh Minh khẽ nói “có”, đưa tay cầm lấy nước uống.
Đợi cô ta buông ly nước xuống, Ân Gia Nhu hỏi: “Tôi nghe chị Châu nói cô mới bị bắt đến Phụng Thiên Thần Giới, vậy trước đó cô ở đâu?”
Trần Minh Minh nói: “Tôi ở căn cứ Minh Nhật, sau đó thì mấy người kia chiếm lấy căn cứ Minh Nhật, nhân lúc tình hình hỗn loạn, tôi bị người ta bắt đi, và theo ba người kia ra ngoài.”
“Cho đến nửa tháng trước, ba người đó bị Phụng Thiên Thần giới bắt được, tôi cũng bị bắt cùng bọn họ.”
Ân Gia Nhu: “Cô ở căn cứ Minh Nhật bao lâu?”
Trần Minh Minh cúi đầu nói: “Tôi cũng không biết, ngày nào tôi cũng bị nhốt nên không thể biết được thời gian.”
Ân Gia Nhu lại hỏi: “Cô có biết tại sao hôm nay lại dẫn cô và Trịnh Tiệp đến hỏi chuyện không?”