Hệ thống đã tặng cho cô một tỷ ba trăm tệ để tránh rủi ro, còn giảm bớt cho cô hai trăm triệu tệ.
Sau đó hệ thống nhắc nhở: “Ký chủ, ngài vẫn còn những phần thưởng khác nữa.”
“Ví dụ như có vận may đặc biệt, tiền có thể đẻ ra tiền, sau này nếu ngài đầu tư vào công việc kinh doanh, ngài sẽ được tài vận bảo vệ.”
“Đã tập hợp đủ bốn mảnh bản đồ kho báu, ngài có muốn sử dụng ngay bây giờ không?”
Nguyễn Ngưng: “Bản đồ kho báu này là cái gì vậy, có giới hạn thời gian không?”
Hệ thống: “Sau khi sử dụng bản đồ kho báu, kho báu phải được tìm thấy trong vòng mười lăm ngày, nếu không nó sẽ trở nên vô hiệu.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc: “Vậy tạm thời đừng sử dụng, chờ ta xử lý ổn thỏa chuyện bên này đã.”
Hệ thống rất biết lắng nghe: “Được, ký chủ.”
Mấy ngày sau, Lệ Lệ bắt đầu hành trình trở về.
Trước khi trở về căn cứ, cô ấy nhờ người báo trước cho Tô Tuệ.
Đây là giao hẹn giữa mấy người bọn họ, muốn phục chế đồ đạc thì phải chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, trước khi tiến vào căn cứ phải đưa Sở Định Phong ra ngoài, sau đó lại mang hắn quay lại căn cứ.
Bởi vì liên quan tới bí mật của Sở Định Phong nên chuyện này càng ít người biết thì càng tốt.
Không còn cách nào khác, sau khi nhận được thông báo của Lệ Lệ, Tô Tuệ chỉ đành làm phiền Ân Gia Nhu đang nghỉ ngơi điều dưỡng cùng nhau xử lý chuyện này, hai người trói Sở Định Phong lại, áp giải hắn ra khỏi căn cứ.
Nguyễn Ngưng sử dụng thiết bị ẩn thân đi theo sau lưng mấy cô ấy.
Khi đến địa điểm đã hẹn, năm cô gái đang hồi hộp chờ đợi, sau khi nhìn thấy Ân Gia Nhu, Lệ Lệ vui vẻ chạy tới: “Chị Ân.”
Ân Gia Nhu gật đầu.
Lệ Lệ vẫn chưa biết chuyện cô ta bị bệnh, thấy sắc mặt cô ta không tốt liền nói: “Chị Ân, có phải gần đây chị không nghỉ ngơi tốt không?”
Tô Tuệ ho khan một tiếng: “Làm xong việc trước đã, còn những chuyện khác về căn cứ nói sau.”
Lệ Lệ gật đầu rồi dẫn hai người vào một cái hang: “Xe giấu bên trong, vất vả lắm chúng em mới mua được ba trăm bộ quần áo trẻ em, chỉ cần thời tiết không quá lạnh thì mùa đông năm nay sẽ không thành vấn đề.”
Ân Gia Nhu nói: “Vậy phục chế chăn đệm đi.”
Trong động đã có hơn hai trăm chiếc chăn bông, dùng để làm hàng mẫu cho Sở Định Phong phục chế.
Mấy ngày nay, hắn đã khá quen thuộc với công việc này, nhanh phục chế lại từng cái một.
Lệ Lệ đưa cho hắn một chồng sổ và bút: “Những cái này cũng phục chế ba bản.”
Sở Định Phong vùi đầu làm việc.
Sau khi chuẩn bị xong những vật dụng cơ bản này, Lệ Lệ nói: “Bây giờ bên chỗ Tân Hy Vọng có rất nhiều thực phẩm đóng hộp dành cho ngày tận thế, không chỉ có thịt mà còn có cả trái cây, em đã mang một ít về.”
“Những thứ này cũng có thể để Sở Định Phong sao chép, căn cứ của chúng ta sẽ trải qua một năm tốt lành.”
Nói đến đây, trên mặt Lệ Lệ hiện lên một nụ cười thật tươi: “Bình thường em không dám lấy nhiều đồ ra, nhưng hiện tại có đồ hộp, mọi người đều có thể ăn thịt và trái cây!”
Một người hào hứng nói: “Tôi đã từng nếm một thử một loại trái cây đóng hộp, bên trong có rất nhiều đường, rất ngọt”.
“Đúng vậy, bọn trẻ chắc chắn sẽ thích nó.”
Ân Gia Nhu không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, cô ta cầm đồ hộp lên nhìn: “Đây là thứ tốt, từ đâu mà Tân Hy Vọng có được thứ này?”
“Nghe nói là một tổ chức của người giàu.” Lệ Lệ nói: “Hình như tên là Thuyền Noah, bên trong toàn là người giàu, cuộc sống của họ vô cùng đầy đủ sung túc.”
Lệ Lệ cũng chỉ nghe người ta đồn nên cô ấy suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Nhưng có người nói rằng con tàu của Noah không tốt, người nghèo ở trên đó rất thảm.”
“Làm gì có thế ngoại đào nguyên chứ?” Ân Gia Nhu lắc đầu, không hỏi chuyện này nữa: “Để Sở Định Phong sao chép trước, ngày mai chúng ta cùng nhau chuyển về căn cứ.”
Lệ Lệ nhoẻn miệng cười: “Được.”