Mệt mỏi hơn nửa đêm, cậu thanh niên cao to trực tiếp nằm xuống đất: “Má ơi, hôm nay tôi sống không nổi nữa.”
Cô gái không nói gì, Trần Chiêu đề nghị: “Cậu với chị Nguyễn ngủ trên sô pha đi.”
Cô gái chần chờ một chút, cuối cùng vẫn không phản đối.
Nguyễn Ngưng cũng không phản đối, cô mệt mỏi nằm trên sofa bắt đầu ngủ.
Lần nữa tỉnh lại đã hơn hai giờ chiều, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ.
Ba người kia vẫn chưa tỉnh, Nguyễn Ngưng không chần chờ, lập tức sử dụng kỹ năng di chuyển tức thời rời khỏi đây.
Thế giới này rất nguy hiểm, cô phải nghĩ cách nhanh chóng tiến vào màn kế tiếp.
Dịch chuyển liên tục ba lần, mặc dù không thể tới được mục tiêu mà Nguyễn Ngưng đã đặt ra nhưng vẫn cách con phố trung tâm hai ngàn năm trăm mét.
Chỗ này không có quá nhiều tang thi.
Nguyễn Ngưng nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tiếp tục truyền tống.
Tại vị trí này, tang thi vẫn xuất hiện chồng chất, nhưng chúng chẳng là gì so với trung tâm thành phố, ngày hôm nay Nguyễn Ngưng sẽ không nghỉ ngơi, cô đặt chiếc RV ở vị trí an toàn rồi kéo chiếc rìu lớn đi chém lũ tang thi.
Buổi tối trở về, tắm rửa rồi đi ngủ.
Tuần tiếp theo, Nguyễn Ngưng dùng dịch chuyển tức thời đi về phía nam, dưới rìu có vô số tang thi, thậm chí còn có một con màu xanh lục, bản đồ kho báu vẫn không có phản hồi.
Có vẻ như việc giết tang thi là vô ích.
Lúc này trên đường không có quá nhiều tang thi, ngoài việc sử dụng dịch chuyển tức thời, Nguyễn Ngưng còn bắt đầu lái xe ô tô.
Cô đi dọc theo cao tốc ra khỏi thành phố.
Trên đường, cô gặp rất nhiều tang thi bình thường, toàn bộ đều theo chủ nghĩa nhân đạo.
Nếu như bị xe chặn đường thì cô sẽ lựa mấy chiếc xe còn tốt bỏ vào trong không gian còn những chiếc xe bị hư hỏng nghiêm trọng thì vứt sang một bên.”
Cứ đi như thế suốt hai tuần, trước mặt Nguyễn Ngưng là một đại dương mênh mông rộng lớn.
Cô đi theo phương hướng mà la bàn do hệ thống tặng chỉ dẫn, cô không dám đi chệch hướng một chút nào, nếu tiếp tục đi, cô sẽ phải đổi sang thuyền.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút rồi lấy thiết bị hàng hải ở trong không gian ra, cô dự định sẽ tiếp tục đi về phía nam.
Lúc này, trên bản đồ kho báu hiển thị một dòng nhắc nhở: “Bạn đã vượt qua cửa ải hiện tại, bạn có muốn tiến vào cửa ải tiếp theo không?”
Không lẽ chỉ cần tìm được cách rời khỏi bản đồ thì sẽ được coi là qua cửa?
Trong lòng tò mò, Nguyễn Ngưng bấm xác nhận, tiến vào cửa thứ ba.
Cảnh tượng xung quanh nhanh chóng thay đổi, Nguyễn Ngưng biết sẽ có ánh sáng trắng vô cùng chói mắt nên việc đầu tiên cô làm chính là nhắm mắt lại.
Lúc cô mở mắt ra lần nữa, trước mặt cô là một tòa nhà cao sừng sững giữa mây.
Và những chiếc ô tô bay.
Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, xác nhận bản thân không hề nhìn lầm.
Ngoại trừ những chiếc ô tô bay, tất cả các bức tường của tòa nhà đều được làm bằng màn hình lớn, trên màn hình đang phát tin quảng cáo hoặc video quảng cáo, toàn bộ thành phố tràn ngập ánh sáng, khiến Nguyễn Ngưng chói mắt.
Cô cúi đầu, nhận ra mình đang mặc một bộ đồng phục màu xanh kỳ lạ.
Có rất nhiều đám đông xung quanh, hầu hết đều mặc đồng phục.....
Không đúng, cũng không thể nói phần lớn đều là người.
Nguyễn Ngưng không thể xác định những người trước mắt có phải là con người hay không, bộ dạng của họ có hơi kỳ lạ, một số có ăng-ten trên đầu, một số có mười cánh tay và một số có thân dưới giống người với đầu mèo trên đầu.
Nguyễn Ngưng không nhịn được ho khan một tiếng.
Lúc này, bên tai cô vang lên một giọng nói máy móc: “Trợ lý thông minh đang phục vụ ngài.”
“"Sau khi kiểm tra, phát hiện vừa rồi ngài mới ho khan, xin hỏi ngài có cần đi khám bác sĩ không, hay có cần đề nghị biện pháp tốt nhất không?”
Nguyễn Ngưng rất chắc chắn đây không phải là hệ thống, bởi vì lúc âm thanh vang lên, cô biết rằng đó là từ con chip được cài đặt trong đầu cô.