Nguyễn Ngưng cũng không lên lầu, cô dùng chìa khóa mở cửa cuốn của siêu thị nhỏ ra, ngồi ở sau quầy thu ngân.
Buổi sáng có rất ít người đi siêu thị.
Ngồi khoảng nửa tiếng, Châu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong đã đi mua đồ ăn về, trên tay hai người họ xách theo bao lớn bao nhỏ, vội vàng bước vào siêu thị.
Thấy con gái, Châu Tố Lan thở phào nhẹ nhõm: “Sao con không về nhà, mẹ còn tưởng trong cửa hàng có trộm.”
Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt: “Có tên trộm nào mà ban ngày ban mặt đi trộm đồ mà để cửa siêu thị mở không? Sao mẹ không để A Cửu trông siêu thị?”
A Cửu là nhân viên bán hàng được Châu Tố Lan thuê.
Châu Tố Lan nói: “Mẹ cho con bé nghỉ rồi, bình thường muốn nghỉ ngơi cũng không dễ.”
Mở siêu thị không giống những công việc khác, quanh năm gần như không có ngày nghỉ, năm nào Châu Tố Lan cũng nhất quyết phải mở cửa nửa ngày trong dịp Tết.
Nguyễn Ngưng: “Chúng ta lên lầu đi, để con giúp hai người xách đồ.”
Ba người đóng cửa tiệm lại, Nguyễn Thứ Phong nhìn thấy túi nhựa trong tay Nguyễn Ngưng: “Con còn muốn giúp cha mẹ xách đồ? Nếu tự mình không chuyển được thì ở đây đợi cha làm cu li đi!”
Nguyễn Ngưng cười với ông ấy.
Hết cách rồi, cô đã mua rất nhiều trái cây.
Nguyễn Thứ Phong lắc đầu, giúp Nguyễn Ngưng xách hai bịch trái cây, rồi thì thầm: “Vàng của con thế nào rồi?”
Nguyễn Ngưng chuyển hết túi sang tay trái, lấy điện thoại ra mở tin nhắn: “Cha tự xem đi.”
Nguyễn Thứ Phong dí sát màn hình vào nhìn con số kia mấy lần, nói với giọng khó tin: “Đây là?”
Nguyễn Ngưng cười hì hì: “Đúng vậy, trực tiếp chuyển thành tiền.”
Nguyễn Thứ Phong vui đến mức suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Đây chính là một tỷ bảy đó!
Còn thêm hai chục triệu nữa!
Chỉ riêng 20 triệu ở đằng sau thôi cũng đủ để ông phải kiếm rất lâu.
“Vẫn là con gái của cha có tiền đồ.” Nguyễn Thứ Phong không khỏi vui vẻ: “Tuổi còn trẻ mà đã là tỷ phú.”
Nguyễn Ngưng không hề kiêu ngạo: “Chỉ là may mắn thôi.”
Hai cha con nhìn nhau rồi mỉm cười, Châu Tố Lan đi đằng trước quay đầu lại thúc giục: “Hai cha con mấy người đang thì thầm cái gì vậy?”
Nguyễn Ngưng chạy vài bước đến cạnh mẹ mình, đưa điện thoại trong tay cho bà ấy xem.
Ngay lập tức Châu Tố Lan đã nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Thứ Phong nấu ba bát mì để làm bữa sáng đơn giản.
Ăn xong, Nguyễn Ngưng nói: “Cha, sau khi ăn trưa xong, chúng ta đi làm việc lớn đi?”
Nguyễn Thứ Phong tò mò hỏi: “Việc lớn gì?”
Nguyễn Ngưng: “Không phải cha thích mua vé số sao? Không đúng, cái đó gọi là quả cầu hai màu à?”
“Hôm nay, con đi mua với cha!”
Nguyễn Thứ Phong lập tức vui mừng nói: “Thật không, vẫn là con gái tốt nhất, biết hiếu thảo với cha.”
Châu Tố Lan tức giận nhìn hai người: “Con đừng đi với cha con, con vừa mới giàu lên mà đã muốn học đánh bạc rồi?”
Nguyễn Ngưng: “Cái này không phải đánh bạc, lúc ấy trong điều khoản không có việc thu hồi lại giá trị may mắn, cho nên con muốn thử một lần, có lẽ vẫn còn một chút may mắn?”
Hai mắt Châu Tố Lan sáng lên: “Thật hay giả?”
Nguyễn Ngưng: “Nhưng mẹ nói đúng, cờ bạc quả thật không tốt, con chỉ thử một lần này thôi.”
Châu Tố Lan vội vàng nói: “Mẹ đi với cha con hai người.”
Nguyễn Ngưng buồn cười trong lòng.
Sau bữa trưa, một nhà ba người đến một trạm xổ số cách nhà rất xa.
Thật ra Nguyễn Ngưng không phải đang thử vận may, cô đã ở trong ngày tận thế không người sống, tất cả cảnh tượng trong ngày tận thế đó đều dựa theo thế giới này, mà cô đã từng đọc tin tức trên báo trong một tháng qua, trên đó có cả dãy số của tờ vé số trúng thưởng.
Cô ấy đã mang theo rất nhiều thứ.
Không quá lời khi nói rằng dù hệ thống không tặng vàng cho cô thì cô vẫn có thể trở thành tỷ phú trong nháy mắt.
Bây giờ cô đã có 1,7 tỷ rồi, chúng ta cứ chơi xổ số này thôi.
Dù sao cũng hiếm khi có một gia đình ba người đi mua vé số, ông chủ tiệm vé số tò mò hỏi: “Mấy người muốn mua bao nhiêu tờ?”
Nguyễn Thứ Phong thở mạnh lấy ra 200 tệ: “Mua bao nhiêu đây!”