Đây cũng chính là mục đích hôm nay bọn họ đến.
Trước đó, không có người nào xin đồ ăn của mấy hộ gia đình ở đây sao? Không, ngược lại là khác, có rất nhiều người đến xin đồ ăn nhưng trước mắt mưa to không dứt, tình trạng giao thông bị gián đoạn, rõ ràng trong thời gian ngắn sẽ không có ai đến cứu bọn họ, với tình hình này ai mà chịu quyên góp đồ ăn chứ?
Thanh niên vừa mới mở miệng phản đối việc tập trung đồ ăn, lại đứng ra: "Lãnh đạo Tần, ông nói thì dễ đó nhưng người ta sẽ chịu lấy đồ ăn ra sao, nếu bọn họ không chịu quyên góp đồ ăn cho chúng ta thì làm sao?"
Tần Duệ Đức tự tin trả lời: "Đây chính là mục đích của cuộc họp hôm nay, chúng ta phải thành lập một nhóm nhỏ để hành động, phải chọn những người có khả năng hoạt ngôn nhất làm đại biểu, để họ đi giải thích mọi chuyện và lấy được sự đồng cảm của những cư dân ở đây, tôi tin chắc chỉ cần chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thì chúng ta sẽ nhanh chóng thoát khỏi tình trạng khó khăn này."
Thanh niên kia ngoài cười nhưng trong không cười: "Lãnh đạo Tần, bây giờ mới đi nói chuyện thì có ích gì không?"
"Ai chẳng biết hai ngày trước xảy ra siêu bão Mặt Trời, bây giờ giao thông bất tiện, thậm chí máy bay cũng không thể bay, quốc gia còn cách nào mà hỗ trợ khẩn cấp cho chúng ta?"
"Trong thời gian ngắn đội cứu viện sẽ không thể đến ngay được, tối đa mỗi người chỉ có thể mua hai túi gạo, nhà ai còn lương thực dự trữ chứ?"
"Cho nên mấy lời mà ông nói vốn không thể nào nào thực hiện được!"
Tần Duệ Đức nhíu mày: "Sao lại không thể nào thực hiện được, tôi tin ở đây vẫn còn rất nhiều người lương thiện."
Thanh niên kia cười khẩy, anh ta dựa lưng lên tường, hai tay ôm bụng, không nói lời nào.
Những người khác cũng có suy nghĩ riêng của họ.
Trước đây chưa từng trải qua siêu bão Mặt Trời nào gây ra thiệt hại lớn đến thế, cũng không biết khi nào mưa mới tạnh.