Nếu như đặt vào thời điểm một năm rưỡi trước đây, Lâm Ngữ Kinh khi ấy tuyệt đối không thể nói được những lời như vậy.
Lúc cô nói xong lời này, cũng tự cảm thấy hơi sửng sốt. Phảng phất như trông thấy được một bản thân từ ngồi xổm trên mặt đất giờ đang chậm rãi đứng dậy, nói ra những lời mà cô cứ tưởng sẽ mãi mãi chẳng thể nói ra, hôn lên môi bạn trai của cô.
Hai người đứng ngay trước cửa KTX nữ, dưới ánh đèn đường, hơn nữa dáng vẻ cũng chẳng mờ nhạt xíu nào, mà còn thực sự rất thu hút.
Lâm Ngữ Kinh dưới cái nhìn chằm chằm của một đám con gái, hậu tri hậu giác mà cảm thấy hơi xấu hổ. Thế nhưng thốt ra được lời thoại ngầu như thế, có khi cả đời cũng chỉ có một lần này thôi, chả nhẽ cuối cùng lại chùn bước, phải đệm thêm một động tác đặc biệt cool ngầu mới xuống sân khấu được.
Cô buông Thẩm Quyện ra, lùi về sau một bước, bình tĩnh mà thờ ơ vẫy vẫy tay với cậu: "Vậy nhé bạn học Thẩm, chúc cậu khai giảng vui vẻ."
Thẩm Quyện bị câu "Chúc cậu khai giảng vui vẻ" vừa gượng gạo vừa cứng ngắc này chọc cho trực tiếp bật cười.
Mắt thấy cô gái nhỏ này híp mắt lại, dường như lại muốn xù lông, cậu nhanh nhạy thắng lại, hắng giọng một cái, giơ tay xoa xoa đầu cô: "Đi đây, ngủ sớm một chút."
Lâm Ngữ Kinh kéo tay cậu xuống, nhéo nhéo hai lần, mới thả ra.
Thẩm Quyện thu tay lại, thọt vào túi áo: "Ngày mai có dự định gì không?"
"Không định làm gì cả." Lâm Ngữ Kinh suy nghĩ một chút, "Có điều tớ muốn xem qua bài vở một chút, ngày kia khai giảng rồi."
Thẩm Quyện gật gù, lại hỏi: "Thư viện à?"
Lâm Ngữ Kinh nghiêng nghiêng đầu, mở rộng câu nói này một chút —— Vậy ngày mai chúng ta có thể gặp nhau ở thư viện không?
Lâm Ngữ Kinh cười nhìn cậu: "Sao thế bạn trai, không nỡ xa tớ như vậy hả."
Thẩm Quyện hết sức bình thản "Ừ" một tiếng, "Không nỡ, chỉ muốn gặp cậu mãi."
Đã gặp qua quá nhiều dáng vẻ không đứng đắn của cậu rồi, đột nhiên cậu lại bình thản mà chân thành nói ra lời tình cảm như thế, vậy mà càng khiến người ta mặt đỏ tim đập hơn.
Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái, sáp đến ôm cậu một cái chóng vánh.
Cái ôm của thiếu nữ ấm áp lại dịu dàng, cánh tay mảnh mai bao lấy cậu, thân thể nhẹ nhàng áp đến, thoáng qua rồi vụt mất, âm thanh khe khẽ: "Tớ đi đây."
Nói xong, cô quay đầu chạy vào ký túc xá, đi đến cửa kính, bỗng nhiên xoay đầu lại.
Thẩm Quyện vẫn đứng dưới đèn đường nhìn cô, còn chưa đi. Bóng dáng bị ánh đèn nhạt nhòa kéo đến dài lê thê. Khoảng cách khiến gương mặt của cậu có chút mơ hồ, đường nét ngũ quan càng lộ vẻ góc cạnh rõ ràng.
Lâm Ngữ Kinh đứng ở cửa, bỗng nhiên giơ tay, chụm ngón trỏ và ngón cái lại với nhau, đưa đến bên môi hôn một cái, sau đó vươn cánh tay về phía cậu.
Còn bắn tim hôn gió với cậu.
Thẩm Quyện ngẩn người, một giây sau khẽ cười lên.
Cô đột nhiên như vậy, trái lại càng khiến người ta cảm thấy có xíu, ngượng ngùng.
Lần đầu tiên Thẩm Quyện mới biết hóa ra mình cũng sẽ xấu hổ.
Cậu rũ mắt cười cười, lại ngẩng đầu nhìn cô. Khóe môi cong lên, biểu cảm lãnh đạm bình tĩnh bị đánh vỡ, mang đến cảm giác lười nhác yêu chiều.
Lâm Ngữ Kinh không đi, đứng ở cửa nhìn cậu.
Thẩm Quyện cũng tiếp tục đứng như thế.
Hai người một đứng dưới ánh đèn đường, một đứng ở cửa KTX, cách một khoảng không xa không gần nhìn nhau mười mấy giây. Không ai đi trước, cũng không ai cử động.
Lâm Ngữ Kinh vô cùng cố chấp chờ đợi cái gì đó.
Thẩm Quyện đương nhiên hiểu được ý của cô. Cậu nhìn dáng vẻ không định rời đi của cô, cực kỳ cực kỳ bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng thỏa hiệp.
Thẩm Quyện rút tay từ trong túi ra, ngón cái và ngón trỏ thon dài đẹp đẽ chụm lại vào nhau, không thuần thục lắm mà bắn nhanh một trái tim đến cô, sau đó nhanh chóng thu tay lại, làm như không có chuyện gì mà nhét vào túi áo lần nữa.
Biểu cảm trở về vẻ tuấn tú lãnh đạm.
Trải qua thời gian một năm rưỡi, bá chủ trường học- Thẩm lão đại lãnh khốc vẫn cứ mang theo gánh nặng tư tưởng như thế.
Lâm Ngữ Kinh cười đến dựa luôn lên cửa kính KTX, cảm thấy cậu thực sự quá là đáng yêu.
Rõ ràng là sau khi xác định quan hệ đã cợt nhả đến chẳng thể chịu nổi vậy mà.
Hôn hôn, ôm ôm, còn nhân tiện lén làm mấy trò đen tối gì đó đều rất tình nguyện, thông thạo hết sức. Thế mà làm mấy chuyện ngây ngô thế này thì cứ khăng khăng khoác tấm tư tưởng nặng 300 tấn.
Lâm Ngữ Kinh cuối cùng cũng khoát tay áo với cậu một cái, cười như điên dại chạy vào KTX.
Thời điểm cô bước vào cửa phòng ngủ, bên trong đang sôi nổi bừng bừng. Ngoại trừ Cố Hạ thì hai nhỏ bạn cùng phòng còn lại đang vừa hú hát vừa nhảy nhảy nhót nhót, tiếng thét chói tai liên tục kéo đến.
Lâm Ngữ Kinh sợ hết hồn, đóng cửa phòng ngủ lại: "Chuyện gì xảy ra với đám học bá thế này, sắp khai giảng nên hưng phấn thế sao, không đè nén được khao khát ngao du trong vũ trụ tri thức phải không."
Cố Hạ đang đắp mặt nạ, nghe vậy bình thản mà khép gương nhỏ lại, đầu ngón tay ấn ấn mép mặt nạ, miệng mồm không rõ nói: "Nói cho cậu một tin tức, vừa nãy hai người bọn họ núp ngoài ban công nhìn một lúc lâu."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh nhướng nhướng mày.
Khúc Thi Hàm không phải người địa phương, lúc này đang bụm mặt cười he he nhìn cô: "Vừa rồi là trạng nguyên tỉnh các cậu sao?"
Nấm Nhỏ vỗ cánh tay cô ấy: "Đúng! Đúng! Tớ đã thấy hình..."
Nấm Nhỏ cũng bụm mặt, cười hì hì nhìn cô: "Cố Hạ vừa nói với bọn tớ, trạng nguyên không có thanh mai trúc mã hả?"
"À." Lâm Ngữ Kinh hơi buồn cười, "Đúng thế."
Nấm Nhỏ hỏi: "Vậy hai người các cậu ở bên nhau từ cao trung tới giờ sao?"
"Cái đó..." Lâm Ngữ Kinh suy nghĩ một chút, "Giữa chừng tớ chuyển đến một trường học khác học lớp 12."
Khúc Thi Hàm vỗ đùi: "Lãng mạn vãi chưởng! Đây chính là tình yêu trong mơ của tớ!"
Nấm Nhỏ hệt như một quả lắc đồng hồ, kích động đến lắc trái lắc phải, cười khúc khích: "Hơn nữa vị lão đại này không hề giống như tớ nghe nói nha, vừa nãy là cậu ấy bắn tim với cậu sao? Còn lén lút như vậy, tư tưởng của cậu ta nặng thật đấy, ôi chao đáng yêu chết rồi."
Lâm Ngữ Kinh không nhịn được nở nụ cười: "Phải đó, đáng yêu đúng không." Cô cười thả túi xuống, đặc biệt hăng hái thuận miệng tăng thêm thuộc tính cho Thẩm Quyện, "Là một Tiểu Điềm Điềm, còn có thể làm nũng đấy."
Ba người còn lại trong phòng ngủ của cô đều không có bạn trai. Nấm Nhỏ có một bạn trai cũ, là một kẻ trước mười tám tuổi trong mắt chỉ có học tập, cô nàng làm "mẹ đơn thân" đến bây giờ, vô cùng hứng thú với câu chuyện tình yêu gần trong gang tất của bạn cùng phòng.
Lâm Ngữ Kinh nghe Nấm Nhỏ kể về tiền nhiệm của cô ấy, Cố Hạ ở bên cạnh chơi điện thoại, bỗng nhiên "A" một tiếng, gọi cô: "Kinh nhi."
Lâm Ngữ Kinh đưa mắt lên.
Cố Hạ giơ điện thoại lên cho cô xem.
Một đoạn video ngắn, trạng nguyên idol có tư tưởng rất nặng nào đó đứng dưới ngọn đèn đường, cả quá trình từ cúi đầu cười đến giơ tay bắn tim, cuối cùng làm như không có chuyện gì xảy ra.
Kiểu quan sát từ góc nhìn thứ ba này, mang đến một cảm giác hoàn toàn khác lạ.
Chủ topic: [Thật ra phía trước còn có một đoạn không quay được, bạn gái của cậu ấy chạy đến cửa tòa KTX bỗng nhiên quay đầu lại bắn tim với hôn gió. Hiu hiu mị chẳng kịp phản ứng lại, tiểu tỷ tỷ trêu ghẹo giỏi quá đi.]
Cư dân mạng A: Đây là trạng nguyên tỉnh A năm nay phải không, mẹ nó loại tiểu ca ca học giỏi đẹp trai lại ngọt ngào như vậy thực sự tồn tại sao?
Cư dân mạng B: Ngọt??? Bổn "cẩu tài chính" may mắn được cùng lớp với trạng nguyên, hôm nhập học gặp ở phòng học một lần, thật sự chẳng dính dáng tí ti gì với chữ ngọt này...
Cư dân mạng C: Người này ở Bát Trung phải không, đậu mé chẳng phải là vị trong truyền thuyết kia sao, đánh đấm đến máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng.
Cư dân mạng D: Đại khái là chỉ ngọt với bạn gái thôi ấy.
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu, buồn cười: "Đại học A chẳng lẽ không có trai đẹp sao? Bây giờ còn chưa vào học cơ mà, sao bọn họ lại biết rõ như thế."
"Người địa phương đấy cậu hiểu không." Cố Hạ nói, "Lại là trạng nguyên tỉnh, mang đầy đề tài tám chuyện. Hơn nữa hồi cao trung cũng có người biết Thẩm Quyện rồi, không giống với đám trai đẹp nơi khác, phải cần có thời gian để mọi người phát hiện ra mỹ nhan thịnh thế của bọn họ."
Lâm Ngữ Kinh cầm điện thoại đang đặt trên bàn của mình lên, xem lại video kia hai lần, khóe môi cong lên từng chút một, cười đến như một kẻ ngốc.
Lâm Ngữ Kinh cảm giác IQ của mình càng ngày thấp xuống.
Cô đóng trang web lại, chọc ngón trỏ lên khóe môi đang nhếch cao, kéo nó xuống từng chút từng chút, khôi phục lại hình dáng ban đầu, không biểu cảm.
Làm sao vậy hả Lâm Ngữ Kinh, yêu đương có phải đã làm đầu óc của mi mất sạch không?
*
Video nhỏ này nổi rần rần một thời gian, sau đó thế nào Lâm Ngữ Kinh không quá quan tâm. Đối với loại chuyện này cô không có hứng thú gì, cũng như trước đây lúc còn ở Bát Trung, cô thoáng loáng có biết mình có một khoảng thời gian rất hot trên Tieba, nhưng cô cũng lười vô xem.
Thứ hai, đại học A chính thức khai giảng. Sau khi khai giảng, Lâm Ngữ Kinh rốt cuộc đã hiểu rõ cái gì gọi là bận bịu.
Sinh viên đại học năm nhất có rất nhiều tiết, nhiều việc. Hôm đến báo danh đã nhận được vô số tờ rơi của các CLB, tuy rằng nửa tháng sau đó mới bắt đầu chiêu tân.
Hoạt động cũng nhiều, hôm nay một cái ngày mai một cái, còn phải đi tự học sớm tối, làm cho đám người đáng thương cứ tưởng lên đại học là có thể thoát khỏi tự học sớm tối khổ không thể tả.
Vào tuần đầu tiên khai giảng, nhà trường tiến hành kỳ thi đầu tiên từ sau khi vào đại học, kỳ thi phân cấp Tiếng Anh.
Cuộc thi thống nhất toàn trường, chia thành tích làm ba loại ABC. Dựa trên thành tích này mà tiến hành phân cấp dạy học, nội dung Anh văn trên lớp, thời gian dài ngắn không giống nhau, thời gian báo danh tham gia thi CET* cũng không giống nhau.
(*) CET (College English Test) – là bài kiểm tra tiếng Anh quốc gia do bộ Giáo dục Trung Quốc thực hiện nhằm đánh giá năng lực Anh ngữ của sinh viên Đại học. Bao gồm kì thi cấp 4 (CET-4) và cấp 6 (CET-6), được tổ chức 2 lần trên năm.
Trải qua kì nghỉ hè dài, năng lực làm việc của mọi người ít nhiều gì cũng có phần giảm xuống. Thời điểm gần đến kỳ thi, một làn sóng ôn tập điên cuồng đã nổ ra. Mỗi ngày đến mười giờ rưỡi là trong thư viện đã chật kín người, khiến Lâm Ngữ Kinh cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là áp lực trong đám học bá.
Lúc này chỉ mới khai giảng được một tuần.
Lâm Ngữ Kinh âm thầm líu lưỡi.
Bọn họ đúng là thật lòng yêu thích học tập.
Hôm có thành tích kỳ thi phân cấp, cả Thẩm Quyện và Lâm Ngữ Kinh đều kín tiết, chỉ cùng nhau ăn một bữa trưa rồi người nào về học viện của người nấy đi học. Mãi đến lúc tự học tối, hướng dẫn viên mới cầm thành tích đến đây.
Tiếng Anh của Thẩm Quyện không tính là thế mạnh, nhưng dù sao người ta cũng là trạng nguyên, không có điểm yếu nào quá rõ ràng. Điểm số cũng nằm trong nhóm những cái tên đứng đầu, phía trước cậu đều là ba cô gái.
Có thể thi vào ngành mũi nhọn của đại học A, ít nhiều gì cũng đều có chút ngạo khí. Thành tích thi vào đại học của mọi người đều tương đương, trái phải không kém bao nhiêu, nghe nói trạng nguyên Thẩm không lấy được hạng nhất, thậm chí phía trước vẫn còn đến mấy người, đều không khỏi xoay đầu lại.
Thẩm Quyện và bạn cùng phòng ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng học. Cậu dựa lên bờ tường, người lười biếng co ro trên chỗ ngồi, chân dài duỗi ra giẫm lên thanh ngang dưới chân bàn. Nghe thành tích xong, một lần nữa cúi đầu chơi điện thoại, chỉ khẽ nhếch môi, biểu hiện vẫn là hờ hững, không buồn đếm xỉa đến mọi tầm mắt.
Toàn thể các bạn học khoa Tài chính thực sự chẳng có cách nào tưởng tượng nổi một anh trai cool ngầu cà lơ phất phơ như thế với tiểu ca ca bắn tim cho bạn gái còn xấu hổ trong video kia là cùng một người.
Một cô gái nhỏ ngồi ở hàng thứ hai nhanh nhẹn xoay đầu lại, nhỏ giọng nói với bạn cùng phòng của mình: "Tớ cảm thấy không phải một người đâu, chắc là do trời quá tối không quay rõ được, thật ra chỉ là dáng vẻ giống nhau thôi á? Có khi chủ topic kia nhìn lầm đấy."
Cô bạn cùng phòng cũng thấp giọng nói: "Tớ cảm thấy chính là cậu ấy đó, cậu quên mất móc chìa khóa con thỏ của cậu ấy rồi sao?"
Cô gái nhỏ trầm mặc.
Cô nàng vẫn còn nhớ rõ, hôm đó là ngày khai giảng thứ ba. Tôn Minh Xuyên bỏ quên điện thoại ở phòng ngủ, lại không mang chìa khóa phòng ngủ, mượn của Thẩm Quyện.
Thẩm Quyện lúc đó đang bận nói chuyện với người khác, để cậu ta tự lấy.
Sau đó Tôn Minh Xuyên dưới ánh mắt của tất cả mọi người, từ balo của lão đại lấy ra một cái móc chìa khóa hình thỏ.
Chế tác cẩu thả, tạo hình quê mùa, còn mặc váy hoa nhỏ hồng nhạt.
Không chỉ bánh bèo, còn cực kỳ cổ lỗ sỉ.
Tôn Minh Xuyên khi ấy run rẩy hỏi: "Quyện à, cái này là của cậu sao?"
Thẩm Quyện quay đầu lại, nhướng mày nhìn cậu ta: "Không phải của tôi chẳng lẽ là của cậu?"
Từ đó về sau, hình tượng của trạng nguyên bị người người hoài nghi.
Đám người khoa Tài chính cảm thấy phải chăng trạng nguyên Thẩm có sở thích và gu thẩm mỹ hơi quái dị.
Thậm chí còn có người giấu tên làm một cái phân tích tính cách, nói cậu Thẩm Quyện này hẳn là không chỉ có thẩm mỹ quái lạ, mà có khả năng còn rất tự luyến. Dù sao người ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn năng lực có năng lực, tự luyến một chút cũng rất chi là bình thường.
Có cơ hội có thể xem thử list nhạc của cậu ta một chút. Trong tình huống bình thường, list nhạc của một người, những bài hát thường nghe, có thể phản ánh rất nhiều thứ. Bao gồm thẩm mỹ, tính cách, thói quen và cả quan niệm đối với một số chuyện của người đó, vân vân.
Phân tích nặc danh này được rất nhiều khen ngợi, không ít người vô cùng tán thành.
Đối với những chuyện này Thẩm Quyện hoàn toàn không quan tâm. Thẩm lão đại làm nhân vật nổi tiếng nhiều năm như vậy, đã quen với các loại ánh mắt săm soi từ lâu, là một người sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy, người khác nói thế nào chẳng chút ảnh hưởng gì với cậu.
Lúc hướng dẫn viên cầm bảng thành tích kỳ thi đi vào, cậu đang tán gẫu với Lâm Ngữ Kinh.
Hướng dẫn viên lớp Lâm Ngữ Kinh đại khái là làm xong sớm, cô đã biết thành tích của mình rồi.
Thoạt nhìn hẳn là thi không tệ, cô gái nhỏ hệt như một chú khổng tước nhỏ kiêu ngạo. Từ câu chữ của cô cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cô, đuôi cũng sắp vểnh cao rồi, cực kỳ đắc ý đến hỏi cậu thi bao nhiêu.
Lúc này đã đọc xong ba cái tên phía trước, Thẩm Quyện nghe một chút. Bạn gái nhỏ đúng là thi không tồi chút nào, điểm của cô ở trong lớp cậu cũng là hạng nhất.
Vừa khéo hạng tư là của cậu, Thẩm Quyện nghe xong, gõ một số lượng từ gửi qua.
Thi được thấp hơn cô.
Lâm Ngữ Kinh: [!!!!!!!!! ]
Gõ một chuỗi dấu chấm than.
Thẩm Quyện nhếch nhếch môi, chân tâm thực ý mà khen ngợi cô: [ Lợi hại. ]
Câu này vừa được gửi đi, Lâm Ngữ Kinh bên kia cũng đồng thời gửi một bài hát đến cho cậu.
Một cái tên nhỏ màu xanh lục, bài hát tên là 《 Vô địch 》.
Lâm Ngữ Kinh muốn bay rồi.
Thẩm Quyện bình thường không hay nghe nhạc, có nghe cũng chỉ là mấy bài cố định. Tưởng Hàn cứ luôn nói cậu chẳng sống theo trào lưu gì cả.
Cậu không có ấn tượng gì với bài hát này, cũng không nghĩ nhiều, bấm vào giữa cái nút tam giác kia, mở nghe.
Lúc này hướng dẫn viên vừa mới đọc xong điểm của cậu, còn đang nhìn cậu: "Trạng nguyên của chúng ta đứng thứ tư trong lớp nhỉ."
Hướng dẫn viên không lớn tuổi lắm, tính cách thoải mái, bình thường cũng rất thích đùa giỡn, cười ha ha trêu chọc: "Điểm số này cũng rất cao, tiếng Anh của trạng nguyên Thẩm không tồi nha!"
Bạn học cả lớp lần thứ hai ngoái đầu nhìn sang.
Một giây sau, tất cả mọi người liền nghe thấy từ điện thoại của trạng nguyên Thẩm, một nam giọng trầm cất giọng hát đẹp, âm vang hùng hồn hát: "Vô địch nhiều quá ~ cô quạnh biết bao ~ "
Âm thanh to lớn, vang vọng khắp nửa cái lớp học, ca từ cực kỳ ngạo mạn, như đang đáp lại lời khích lệ của hướng dẫn viên: "Vô địch nhiều quá ~ trống vắng biết bao ~ "
Hướng dẫn viên: "..."
Toàn thể bạn học Tài chính: "..."
Thẩm Quyện: "..."
Tiếng hát trong điện thoại của trạng nguyên Thẩm vẫn tiếp tục, giọng nam trầm vang dội mà kích động hát: "Một mình ở trên đỉnh cao!! Gió lạnh không ngừng —— "
Thẩm Quyện mặt không cảm xúc, "kình kịch" một tiếng khóa điện thoại lại, bài hát《 Vô địch》 bị ngừng bặt.
Thẩm Quyện cũng không biết loa điện thoại của cậu rốt cuộc đã to đến thế từ khi nào.
Hết chương 74.
Tê tỷ tỷ:
Thẩm Quyện: Mẹ nó tôi...