Chương 10:
Không phải, người bình thường không phải đều dùng mu bàn tay để đo xem có sốt không à?
Cách đo này chỉ có mẹ tôi làm cho tôi khi tôi còn nhỏ thôi, hai cái trán dán vào nhau để cảm nhận nhiệt độ cơ thể.
Hai người bạn cùng phòng còn lại rõ ràng cũng ngạc nhiên về cách đo lường này.
“Học… học bá đo nhiệt độ cơ thể cũng thật khác người.”
“Tôi còn tưởng cậu định dùng đầu húc chết Chương Thiêm cơ.”
“Thật sự không sao à? Tôi thấy mặt cậu còn đỏ hơn vừa nãy.”
Giang Trì nhìn tôi một cái, khẽ nhíu mày nghi ngờ bản thân:
“Thế à? Để tôi xem lại.”
Vừa nói cậu ấy vừa đưa tay ôm lấy gáy tôi, lần này tôi phản ứng kịp thời, nhanh như chớp thoát ra khỏi vòng tay cậu ấy, nói nhanh:
“Tôi thật sự không sao! Không cần xem đâu!”
Hôm đó tôi đã đi ngủ từ rất sớm, cảm thấy cơ thể thật sự có chút lơ lửng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã thấy Giang Trì ở dưới giường.
“Bữa sáng.”
Cậu ấy treo bữa sáng đã mua sẵn cho tôi lên thanh giường.
“Nghe nói mỗi sáng cậu vì ngủ thêm chút mà nhịn ăn sáng, cứ thế này là không được.”
“Haizz, tôi quen rồi, cậu không cần phải mua riêng cho tôi đâu.”
“Không phải mua riêng, tôi mua bữa sáng của tôi thì tiện tay mua cho cậu thôi.”
“Ý tôi là cậu không cần phải mang đến tận ký túc xá cho tôi.”
“Không phải mang riêng, tôi ăn sáng xong quen về ký túc xá đánh răng rồi mới đến lớp.”
Đây là sự kỷ luật của học bá à?
Sau vài lần từ chối, Giang Trì vẫn kiên định mang bữa sáng về cho tôi, tôi cũng dần dần từ bỏ việc chống cự, mỗi ngày đều ăn bữa sáng cậu ấy mang đến, dù sao cũng không thể lãng phí.
Tôi đưa thẻ cơm cho Giang Trì.
“Cứ thoải mái tiêu.”
“Tôi có tiền.”
“Không được, cậu đã mua cơm cho tôi nhiều lần như thế rồi, lại còn kèm tôi học nữa, nếu cậu không cầm, sau này tôi không dám ăn nữa đâu.”
“Được.”
Cậu ấy lặng lẽ nhận lấy thẻ cơm của tôi, bỏ vào túi, lúc đó tôi mới yên lòng.
Sau khi thi thử xong, hành lang ký túc xá nam trở nên đặc biệt ồn ào.
Mọi người bước vào chế độ ăn mừng.
Bốn người ở ký túc xá đối diện cùng sang ký túc xá của chúng tôi đánh bài, trong đó có cả Dương Phi Minh vừa mới chuyển phòng.
Trưởng ký túc xá theo thói quen hỏi Giang Trì có chơi không.
Cả lớp đều biết, Giang Trì thường không thích tham gia những hoạt động như thế này.
Quả nhiên, Giang Trì ngồi trước bàn học của mình, thốt ra hai chữ:
“Không chơi.”
Là con trai mà, càng đánh bài càng náo loạn.
Có người đề nghị chơi trò Vua.
Luật chơi rất đơn giản.
Chuẩn bị số lá bài bằng với số người chơi, trong đó có một lá là bài Vua, người chơi lần lượt rút ngẫu nhiên, người rút được bài Vua có thể tùy ý gọi hai con số, và đưa ra hình phạt, người rút được lá bài có số tương ứng phải hoàn thành hình phạt đó.
Dương Phi Minh ham chơi là người đầu tiên đồng ý, còn bắt đầu dẫn dắt mọi người:
“Chơi thì chơi những trò kích thích, bùng nổ chút nhé! Đừng đưa ra những hình phạt nhàm chán!”
Mọi người hùa theo, Dương Phi Minh trải bảy lá bài ra:
“Người rút được lá Át là Vua, được rồi, bắt đầu đi.”
Vòng đầu tiên, một người bạn cùng phòng của tôi rút được bài Vua.
Không khí dần trở nên căng thẳng, cậu ấy bắt đầu đảo mắt khắp nơi gọi tên.
“Người rút được số 1 và số 4…”
Những người còn lại chúng tôi bắt đầu reo hò ầm ĩ, bởi vì số 4 chính là Dương Phi Minh vừa nãy nói mạnh miệng muốn chơi những trò kích thích, cậu ấy thật sự đã tự đào hố chôn mình.
Còn số 1 là trưởng ký túc xá đầu đinh ở ký túc xá đối diện.
Một tràng ồ lên, chúng tôi bắt đầu trêu chọc.
“Kích thích đi! Kích thích đi! Kích thích đi!”
“Bùng nổ đi! Bùng nổ đi! Bùng nổ đi!”
“Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!”
Vua nghe theo ý dân, ra lệnh:
“Vậy số 1 và số 4 hãy hôn nhau đi!”
Một tràng reo hò lớn.
“Dương Phi Minh, chính cậu vừa nói muốn chơi trò kích thích, bùng nổ mà, đừng làm tụt hứng nhé, haha!”
“Đúng vậy, đúng vậy, mau hôn đi, mau hôn đi, ồ hô!”
Dương Phi Minh “chết thật” một tiếng, đành phải chịu thua, ôm lấy trưởng ký túc xá đầu đinh đối diện:
“Xin lỗi nhé! Trưởng ký túc xá mới, đến đây nào!”
Một hình bóng đứng chắn ngang giữa Dương Phi Minh và trưởng ký túc xá đầu đinh.
Giang Trì mang ghế của mình đến, vẻ mặt nghiêm túc:
“Tôi cũng muốn chơi.”