Tôi Nhặt Được Một Chàng Trai Mỹ Cường Thảm Làm Bạn Trai

Chương 06:

Chương 06:
Ngày làm thủ tục xuất viện cho Khúc Hoài, tôi có việc bận nên đến muộn.
Mãi đến gần hoàng hôn tôi mới kịp đến bệnh viện.
Khi tôi đến nơi, anh ấy đang ngồi bên bồn hoa mà chúng tôi đã hẹn.
Xung quanh có một đám trẻ con đang nô đùa cười nói.
Trong đó, cậu bé đầu trọc được anh ấy ôm ngồi trong lòng, hai người vừa nói vừa cười không biết đang trò chuyện gì.
Không lâu sau, các bậc phụ huynh bước tới, lần lượt đón con mình về.
Chỉ còn lại Khúc Hoài và cậu bé đầu trọc ngồi đó.
Cảnh tượng này, giống hệt như tan học mẫu giáo.
Những đứa trẻ khác đều đã được đón về, chỉ còn lại hai người họ.
Trong khoảng thời gian Khúc Hoài nằm viện, hình như anh ấy thường xuyên đến thăm cậu bé này.
Tôi chưa từng thấy phụ huynh của cậu bé này, luôn chỉ có y tá ở bên cạnh.
Không biết có phải vì lý do này không, Khúc Hoài rất quan tâm cậu bé.
Có lẽ là vì đồng cảm, tôi nghĩ.
Nhưng rất nhanh, y tá tiến đến đưa cậu bé về.
Trước khi chia tay, cô ấy nói vài câu với Khúc Hoài.
Tôi nghe không rõ lắm, loáng thoáng nghe thấy y tá đang cảm ơn.
Có lẽ là cảm ơn anh ấy đã quan tâm cậu bé trong thời gian qua.
Và khi y tá rời đi, cả khu vườn nhỏ chỉ còn lại Khúc Hoài.
Anh ấy không lấy điện thoại ra xem giờ, cũng không đứng dậy đi lại.
Tôi bảo anh ấy ngồi đó đợi tôi, anh ấy liền thật sự ngồi đó đợi tôi.
Ánh hoàng hôn buông xuống, bóng hình đơn độc, nhìn mà xót xa.
“Khúc Hoài.”
Tôi gọi anh ấy.
Anh ấy nghe thấy tiếng tôi liền đứng dậy bước tới.
“Xin lỗi, cộng đồng có việc đột xuất, tôi đến muộn rồi.”
“Không sao đâu, tính chất công việc của cô đặc biệt mà.”
Tôi đưa tay ra, anh ấy có vẻ không hiểu.
Tôi dỗ dành anh ấy như dỗ trẻ con:
“Tôi đến đón cậu về nhà nè, bạn nhỏ Khúc Hoài.”
Rồi chủ động nắm lấy tay anh ấy, dạy anh ấy.
“Sau này tôi đưa tay ra, cậu phải nắm lấy biết không? Không thì tôi là con gái sẽ mất mặt lắm đó.”
Nói xong, tôi cười hì hì kéo anh ấy đi ra ngoài.
Lòng bàn tay Khúc Hoài rất rộng và ấm áp.
Tôi cũng là lần đầu tiên chủ động nắm tay một người đàn ông như vậy.
Bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng thật ra trong lòng tôi căng thẳng không tả nổi.
Cho nên tôi ngay cả đầu cũng không dám quay lại, sợ bị Khúc Hoài nhìn thấy khuôn mặt tôi đỏ như trái cà chua.
Nhưng tôi chưa đi được vài bước, đã nghe thấy anh ấy đáp lại phía sau:
“Được, tôi biết rồi.”
Giọng nói tuy nhẹ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự chấn động của câu nói này.
Anh ấy nói anh ấy biết rồi!
Ý là lần sau sẽ kịp thời nắm lấy tay tôi!
Trời ơi!
Rõ ràng là thẳng thắn như vậy, nhưng sao lại đáng yêu vô đối thế này!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất