Tôi Nhặt Được Một Chàng Trai Mỹ Cường Thảm Làm Bạn Trai

Chương 08:

Chương 08:
Tôi phát hiện ra, Khúc Hoài không chỉ thẳng thắn mà còn rất trong sáng.
Tôi chỉ nói câu rất rất thích cậu.
Tai anh ấy đỏ ửng rất lâu, cả buổi chiều nhìn tôi đều lén lút.
Rõ ràng ở bệnh viện tôi đã tỏ tình rồi.
Sao lúc đó không thấy anh ấy ngại ngùng nhỉ?
Nhưng vấn đề này tôi cũng không có thời gian nghĩ nhiều.
Ghế còn chưa kịp ấm, tôi và đồng nghiệp lại phải ra ngoài làm việc rồi.
Chiếc xe điện nhỏ của tôi chở tôi len lỏi qua các con hẻm, mãi cho đến khi mặt trời lặn, công việc trên tay mới hoàn thành.
Mặc dù trong quá trình cũng gặp phải những người dân không hợp tác, thậm chí đối phương còn mắng tôi vài câu.
Nhưng tôi có tâm lý tốt mà, lười chấp nhặt.
Nghĩ đến Khúc Hoài vẫn đang đợi tôi ở cộng đồng, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Trên đường tôi còn mua hai xâu kẹo hồ lô trái cây, định về thưởng cho tiểu thiên sứ Khúc Hoài.
Ai bảo anh ấy ngoan ngoãn, nghe lời lại chuyên nghiệp, là một tình nguyện viên vô cùng xuất sắc!
Sợ anh ấy giờ này một mình ở đó đợi sốt ruột, tôi vặn tay ga xe điện còn mạnh hơn mấy phần.
Kết quả là tôi vừa bước vào cổng trước, đã thấy một đám các bà thím vây quanh Khúc Hoài.
Tôi mới đi có một buổi chiều, chuyện gì vậy?
Tôi tiến lại gần xem, bà thím gần anh ấy nhất đang cầm mấy tấm ảnh.
Đang hăng hái giới thiệu các cô gái trong ảnh cho anh ấy.
Không chỉ vậy, còn có các cô các bác đang bàn tán xôn xao về ngoại hình và vóc dáng của anh ấy.
Dáng vẻ gật gù liên tục nhìn là biết là thành viên của hội mê ngoại hình rồi.
Hừ, thú vị đấy, cướp người của tôi à?
Khúc Hoài ngẩng đầu nhìn thấy tôi, khoảnh khắc đó anh ấy như nhìn thấy cứu tinh.
Anh ấy đứng dậy, trước mặt mọi người, tập tễnh bước về phía tôi.
Các bà thím vừa nãy còn nhiệt tình như lửa, nhìn thấy dáng đi của anh ấy, đột nhiên im bặt.
Có người thì thầm bàn tán về chân anh ấy.
“Thì ra là người què à, tiếc quá…”
“Ôi, cứ ngồi đó mãi không phát hiện chân anh ấy có vấn đề…”
“Chàng trai thanh tú thế này, sao lại… thôi bỏ đi.”
Những lời xì xào bàn tán nhẹ nhàng không ngừng lọt vào tai.
Tôi có thể nghe thấy, Khúc Hoài tự nhiên cũng có thể nghe thấy.
Nhưng anh ấy không nói gì, lặng lẽ dựa vào bên cạnh tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, mỉm cười.
Rồi kéo tay anh ấy, ra hiệu cho mọi người:
“Các dì không được giới thiệu đối tượng cho anh ấy đâu nhé!”
Tôi giả vờ nghiêm túc, “Vì anh ấy là bạn trai của cháu, các dì không được cướp người của cháu!”
Vừa dứt lời, các dì lập tức im phăng phắc.
Có người ngạc nhiên, có người ngại ngùng, lại có người khó hiểu.
Tóm lại, thần sắc phức tạp, vẻ mặt không đồng nhất.
Ngay cả Khúc Hoài cũng rất kinh ngạc.
Tôi cảm nhận được anh ấy nắm chặt tay tôi, lực rất mạnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất