Chương 103
Cho đến khi thời gian cuối cùng từng giây từng phút trôi qua hoàn toàn, trời đã tối đen không thấy gì nữa, hắn nhận ra người đó không thể đến, ngọn lửa nhỏ còn sót lại trong đáy mắt hắn cuối cùng cũng biến mất không còn một chút. Lúc này hắn mới chậm chạp vịn vào cây đứng dậy.
Hắn lại đứng thêm một lát nhìn lên bầu trời đêm mênh mông vô tận, rồi mới xách đầu của sói tuyết đầu đàn lên, đi đến tháo dây cương của con ngựa, dắt ngựa đi xuống chân núi.
Túc Khê nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu nhóc đi trong đêm lạnh, tấm lòng rất nhanh mềm nhũn ra, rất đau lòng. Nếu không phải sợ rằng hắn sẽ tưởng là nhìn thấy ma, nàng muốn kéo hắn trở lại nói với hắn rằng thực ra mình đã đến đây rồi.
..........
Lục Hoán dắt ngựa, xách theo đầu của con sói tuyết đầu đàn đi xuống chân núi. Lông mi cụp xuống, hơi mím môi, không có biểu cảm gì.
Truyện "Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật (Dịch) Chương 103" hiện chỉ hỗ trợ đọc trên app của xalosach.com, vui lòng click vào link dưới để tải app về đọc nhé :
Nếu gặp vấn đề gì trong quá trình tải, vui lòng liên hệ cho mình qua link sau nhé
Hỗ trợ qua Facebook
Liên Hệ Bản Quyền
Thanks you !!!
Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này