Chương 2: Con muốn từ hôn
Đứng trước cửa nhà họ Diệp, Diệp Thiên Hạ vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Hóa ra trên thế giới này thật sự có chuyện trọng sinh sao?
Cô không thể tin được.
Quả thực không thể tin được.
“Hiện tại biết sợ rồi sao? Không phải vừa rồi rất kiên cường à?” Nhìn sắc mặt hoảng hốt của Diệp Thiên Hạ, Dương Mạn Cầm lạnh giọng cười nhạo.
Diệp Thiên Hạ lấy lại tinh thần, híp mắt: “Sợ là cái thứ gì? Tôi không biết.”
“Hừ. Nhà họ Diệp có đứa con gái không biết xấu hổ như cô thật đúng là gia môn bất hạnh!” Bà Tiêu lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ con trai bà không phải vậy sao?”
“Cô!”
“Hơn nữa, gia môn có bất hạnh hay không là do tôi định đoạt, không phải bà.”
Một câu trả lời khiến bà Tiêu giận đến suýt ngất xỉu.
Diệp Thiên Hạ hiện giờ cực kỳ khó chịu với bà Tiêu, cái tát vừa rồi, cô sẽ nhớ kỹ.
Cũng không để ý đến mấy người họ, Diệp Thiên Hạ hừ lạnh một tiếng bước vào trong nhà.
Nhìn thấy cha Diệp đứng ở trong nhà, Diệp Thiên Hạ thực sự cảm thấy may mắn. May mắn là cô được trọng sinh vào đúng thời điểm cha cô còn sống.
“Triết Minh, con gái anh thừa dịp Cẩn Nhi không có ở đây, đói bụng ăn quàng qua lại với người đàn ông khác. Nhà họ Tiêu chúng tôi không thể nhận nổi loại con gái không đứng đắn này.” Bà Tiêu tranh miệng nói trước, vẻ mặt oán hận.
“Tôi không đứng đắn? Vậy con trai bà không đứng đắn phải gấp bảy tám lần tôi! Cha, con muốn hủy bỏ hôn ước!" Diệp Thiên Hạ lớn tiếng phủ đầu.
Bà Tiêu lập tức nổi giận lôi đình.
Bà ta không ngờ tới, mấy chữ hủy bỏ hôn ước này lại do Diệp Thiên Hạ nói ra.
“Cô… Cô còn mặt mũi để hủy hôn sao? Chuyện hủy hôn này là chuyện nhà chúng tôi nên làm.”
“Tiêu Cẩn phản bội tôi trước, là tôi muốn hủy hôn với anh ta.”
“Hạ Hạ!” Cha Diệp nhíu chặt mày, lạnh giọng quát Diệp Thiên Hạ.
Diệp Thiên Hạ nhìn sắc mặt xanh mét của bà Tiêu, hừ lạnh một tiếng không nói nữa.
“Nhược Lan, nếu A Cẩn cùng Hạ Hạ không còn tình cảm như vậy thì hôn sự này theo ý bà nói, bỏ đi vậy.”
Diệp Thiên Hạ không khỏi tán thưởng cha mình.
Bà Tiêu thì có cảm giác tức đến hộc máu. Rõ ràng là Diệp Thiên Hạ đi tằng tịu với người đàn ông khác, vì sao lại thành cả hai bên cùng thay lòng đổi dạ?
Nhưng mà bà ta cũng không có cách nào phản bác lại. Dù sao thì con trai bà ta ở bên ngoài thế nào, bà ta hiểu rất rõ.
“Hừ, dám mang danh con dâu nhà họ Tiêu đi ra ngoài tìm đàn ông khác, đúng là đồi phong bại tục!”
“Nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu A Cẩn tìm người phụ nữ khác, Hạ Hạ tìm hạnh phúc mới cũng là điều nên làm.”
“Được, Diệp Triết Minh, ông một lòng bao che cho con gái ông. Chờ đến khi tập đoàn Diệp thị tuyên bố phá sản, xem các người còn lấy gì mà ngang ngược. Hừ.” Bà Tiêu bỏ lại một câu châm chọc, giận dữ rời đi.
Thấy bà Tiêu rời đi, Dương Mạn Cầm nóng nảy nói: “Triết Minh. Ông còn muốn bao che cho cô ta đến lúc nào? Công ty đang trong tình huống nguy cấp, nếu không có trợ giúp từ nhà họ Tiêu còn có thể giữ được bao lâu?!”
“Sao bà biết nhà họ Tiêu nhất định sẽ giúp chúng ta?” Diệp Thiên Hạ lạnh giọng.
Diệp Triết Minh thở dài: “Hôm qua tôi đã đi tìm Tiêu Vẫn, ông ta không muốn giúp đỡ.”
“Chuyện này! Làm sao bây giờ?” Dương Mạn Cầm bày ra dáng vẻ ngơ ngác không hiểu không biết làm thế nào.
“Nếu thật sự có một ngày như vậy, cũng chỉ có thể tuyên bố phá sản mà thôi.” Cha Diệp trong nháy mắt trông già đi vài tuổi.
Diệp Thiên Hạ cụp mắt, ngón tay chậm rãi cuộn lại.
Tập đoàn Diệp thị tuyệt đối không thể tuyên bố phá sản. Đời trước của cô, cha cô vì công ty phá sản, thiếu nợ một khoản tiền lớn mà phải ngồi tù, chết ở trong tù.
“Thưa ông bà, bên ngoài có rất nhiều phóng viên muốn hỏi chuyện công ty có phải sắp phá sản hay không. Họ đang xông vào ạ.” Chị Lý hoảng sợ từ ngoài cửa chạy vào.
Mấy người nhà họ Diệp nghe xong thì hoảng sợ.
Chuyện tình hình tài chính của Diệp thị xuất hiện vấn đề, ngoài mấy người bọn họ, không có ai biết cả, vì sao hiện giờ phóng viên lại biết được mà tìm tới?
“Xong rồi, xong rồi, nhất định là Thẩm Nhược Lan tức giận trong lòng, nói chuyện chúng ta sắp phá sản lộ cho truyền thông rồi.” Dương Mạn Cầm như kiến bò chảo nóng kêu lên.
C3 -