Chương 4: Tôi cần một người vợ hợp pháp
Diệp Thiên Hạ giật mình. Ánh mắt của Đông Phương Tước quá cường thế, lại đầy tính xâm lược nên trong chốc lát cô cũng không biết phải làm thế nào.
Diệp Thiên Hạ chậm rãi nắm chặt bàn tay, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt đen nhánh của Đông Phương Tước nói: “Anh Đông Phương, tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Cô muốn nhờ tôi cứu Diệp thị?” Giọng nói thâm thúy giống như ly rượu ngon quý giá đã ủ ngàn năm vang lên.
Diệp Thiên Hạ không cảm thấy kinh ngạc. Việc của nhà họ Diệp ồn ào như vậy, Đông Phương Tước là vua của giới thương nghiệp, đương nhiên có thể đoán được ý đồ của cô khi tới đây.
Cô cũng không né tránh vòng vo, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt của Đông Phương Tước không thay đổi, trên mặt lạnh lùng, xa cách.
Đông Phương Tước đi tới, ngồi xuống ghế đối diện Diệp Thiên Hạ, bắt chân, dáng vẻ ưu nhã cao quý.
“Có thể.” Đông Phương Tước nhẹ nhàng nói.
Thần kinh của Diệp Thiên Hạ như được thả lỏng, cũng may, anh ta còn nhớ lời hứa hai năm trước.
“Chỉ là…” Đông Phương Tước nhìn thấy cái thở phào nhẹ nhõm của Diệp Thiên Hạ, cố ý kéo dài ngữ điệu.
Diệp Thiên Hạ không chút do dự nói: “Chỉ cần anh hỗ trợ, có yêu cầu gì tôi cũng đồng ý.”
Đông Phương Tước chăm chú nhìn cô thật lâu rồi nói: “Gả cho tôi.”
Ba chữ nhẹ nhàng mà giống như một tiếng sét lớn nổ tung giữa phòng khách, khiến trợ lý Kha Nam của Đông Phương Tước đang đứng bên cạnh cũng đen mặt.
Cái gì?
Lão đại đây là có cái ý gì?
Đang muốn kết hôn hả?
Trời ơi.
Mình chắc không nghe lầm chứ?
Diệp Thiên Hạ nghe xong thì cũng kinh ngạc. Cô cứng đờ đứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh nhạt của Đông Phương Tước, nghĩ rằng chắc mình nghe nhầm.
“Anh… anh nói cái gì?” Diệp Thiên Hạ thấp giọng hỏi lại với vẻ nghi ngờ.
“Tôi cần một người vợ hợp pháp.” Ánh mắt Đông Phương Tước lạnh nhạt nhìn Diệp Thiên Hạ, không để ý đến vẻ mặt giống như gặp quỷ của cô.
Diệp Thiên Hạ thì giống như bị sét đánh.
Cô biết, để nhà họ Diệp hồi sinh thì nào có đơn giản như cô nghĩ. Nhưng mà cô cũng không hề nghĩ tới, Đông Phương Tước lại đưa ra cái yêu cầu khiến người ta phải kinh ngạc giật nảy mình này.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Thiên Hạ, đáy mắt Đông Phương Tước xẹt qua một tia buồn khó thấy.
“Cho cô một ngày để suy nghĩ.”
Đối mặt với người đàn ông kiêu căng lạnh nhạt trước mắt, Diệp Thiên Hạ không khỏi cau mày.
Được trở lại cuộc đời một lần nữa, dù có phải trả giá như thế nào cô cũng nhất định phải thay đổi vận mệnh của nhà họ Diệp, thay đổi vận mệnh của chính mình, nhưng mà, ai ngờ thế giới này đối với cô lại quá vớ vẩn.
“Anh Đông Phương, anh không cảm thấy yêu cầu này của anh thực buồn cười sao?” Cô mới gặp người này lần thứ hai.
Mà người này, cũng không phải là người thiếu phụ nữ.
“Tôi thiếu một người vợ hợp pháp, gả cho tôi, chúng ta cùng đáp ứng nhu cầu của nhau.”
Diệp Thiên Hạ nhíu mày: “Anh… anh không có người mình thích sao?”
Đông Phương Tước chăm chú nhìn Diệp Thiên Hạ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không có.”
...
Giống như cả thế kỷ đã trôi qua, Diệp Thiên Hạ rốt cuộc từ bỏ.
“Được, tôi đồng ý.”
Chỉ cần có thể cứu Diệp thị, chuyện gì cô cũng có thể chấp nhận.
Rời khỏi cổng lớn của trang viên, Diệp Thiên Hạ có cảm giác như vừa tỉnh mộng vậy.
Hôm nay, lúc bước vào trang viên này, cô không hề nghĩ tới, cô sẽ cùng Đông Phương Tước ký hợp đồng kết hôn, hơn nữa, sáng mai chính thức đi đăng ký.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không thích hợp, luôn có cảm giác bản thân đang chuẩn bị bước lên thuyền giặc vậy.
Nhưng Đông Phương Tước làm mưa làm gió ở đất nước này, muốn cái gì mà không có, chắc cũng không cần thiết lừa một người đang cầu cạnh anh ta. Anh ta chỉ muốn lấy cô về làm vật trang trí mà thôi.
Chờ sau này anh ta có người mình thích, cô sẽ được rời sân, đúng không?
Nghĩ như vậy, trong lòng mới kiên định thêm một chút.
C5 -