Chương 7: Người chị đã hại chết cô
“Tùy cô.” Đông Phương Tước rốt cuộc cũng lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Hạ nhẹ nhàng thở phào, gật đầu: “Vâng, vậy chuyện công ty?”
“Đã cho người đi làm.”
“À.” Cô gật đầu, định chào từ biệt, ai ngờ Đông Phương Tước lại nói: “Buổi tối có một bữa tiệc, cùng đi với tôi.”
Diệp Thiên Hạ: “…”
Mới rồi không phải đồng ý với cô là không cho người khác biết sao? Đây là ý gì?
Nhìn vẻ mặt muốn từ chối của Diệp Thiên Hạ, Đông Phương Tước lạnh nhạt liếc nhìn Kha Nam. Kha Nam giống như có thuật đọc tâm, lập tức cung kính nói với Diệp Thiên Hạ: “Mợ chủ, điều 52 trong hợp đồng có viết, hai bên có nghĩa vụ tham gia mọi hoạt động cùng với nhau.”
Diệp Thiên Hạ lúc này không biết nói gì.
Điều 52?
Phần nội dung hợp đồng cô vốn không có đọc, chỉ cho rằng đó là một hợp đồng hôn nhân bình thường, vì sao lại có cả những điều khoản quy định này?
Chuyện này…
Đông Phương Tước không hổ là thương nhân, chuyện gì cũng viết rõ ràng như vậy, một ngày nào đó cô nhất định phải xem rốt cuộc những nghĩa vụ đó của cô là cái gì mới được.
“Được.” Cô gật đầu.
“Buổi tối Kha Nam đi đón cô.”
“Được.”
Tạm biệt Đông Phương Tước xong, Diệp Thiên Hạ lái xe về nhà họ Diệp.
Lúc cô mới tiến vào cửa biệt thự liền nhìn thấy có một chiếc Porscher màu hồng nhạt. Cô híp mắt cười mỉa mai, Diệp Vân Lộ đã trở lại rồi.
Có lẽ nghe được tiếng mở cửa xe, có hai người từ trong đi ra.
Dương Mạn Cầm và Diệp Vân Lộ.
Mẹ kế cùng với người chị đã hại chết cô!
Cô vĩnh viễn không quên được Diệp Vân Lộ đã cướp chồng chưa cưới của cô như thế nào, đẩy cô từ trên du thuyền xuống biển và nhìn cô chết đuối ra sao.
Thù này, cô nhất định phải báo.
“Thiên Hạ, em đi đâu về vậy?” Diệp Vân Lộ mặc một bộ quần áo hợp thời trang, tươi cười bước tới đón Diệp Thiên Hạ.
Bàn tay Diệp Thiên Hạ chậm rãi nắm lại, ánh mắt dần dần lạnh băng.
Diệp Vân Lộ cực kỳ hiểu cách làm người tốt, dáng vẻ dịu dàng vô hại nhưng không ai đoán được lúc nào cô ta sẽ rút dao đâm sau lưng người khác.
Đời trước, vì sao cô lại không phát hiện ra gương mặt thật của cô ta?
“Tôi đi đâu không liên quan tới cô.” Cô né bàn tay của Diệp Vân Lộ, sải chân bước vào trong nhà.
Bàn tay của Diệp Vân Lộ đông cứng tại chỗ, ý cười cũng cứng đờ trên mặt, biểu cảm xấu hổ vô cùng.
“Diệp Thiên Hạ, cô có cái thái độ gì vậy? Nếu không phải vì nghĩ cô nhỏ tuổi không hiểu chuyện, Lộ Lộ đời nào quan tâm cô đi đâu, làm gì!” Dương Mạn Cầm tức giận mắng theo.
Diệp Thiên Hạ dừng bước, quay người lại, vẻ mặt vô cảm nhìn hai mẹ con thích đóng kịch này.
“Tôi nhỏ tuổi không hiểu chuyện, vậy bà già đầu sẽ hiểu chuyện sao?”
“Cô, cô dám nói tôi già?”
“Ra cửa cũng không có soi gương à? Cả mặt đầy nếp nhăn, không trách được cha tôi muốn ngủ riêng phòng với bà…”
“Cô…” Dương Mạn Cầm giận run người, tức giận đi tới phía trước, đưa tay định tát vào mặt Diệp Thiên Hạ, bà ta đã nhịn rất lâu rồi.
Diệp Thiên Hạ hừ một tiếng, lạnh lùng túm lấy tay Dương Mạn Cầm, hung hăng hất đi không chút lưu tình.
“A! Diệp Thiên Hạ. Cô là một đứa không được dạy dỗ, cô dám đẩy tôi.” Dương Mạn Cầm suýt chút nữa ngã xuống, cả người giận run, hận không thể giết chết Diệp Thiên Hạ ngay lập tức.
“Hừ, đây là chỗ nào mà bà dám lên cơn điên vậy? Không có tố chất.” Diệp Thiên Hạ khoanh tay trước ngực, ánh mắt và khóe miệng đầy vẻ cười nhạo Dương Mạn Cầm.
Đến lúc này, Diệp Vân Lộ đang đỡ Dương Mạn Cầm dậy cũng không nhịn được nữa.
“Thiên Hạ, vì sao em lại nói với mẹ chị như vậy. Dù gì mẹ chị cũng là người lớn trong nhà, em không thể nói như vậy với bà.”
“Đừng, tôi cùng bà ta không thân không thích, bà ta cũng không phải là người lớn trong nhà của tôi, còn nữa, là bà ta ra tay đánh người trước.”
Diệp Vân Lộ không ngờ Diệp Thiên Hạ không chừa cho mình chút mặt mũi nào, làm trò trước mặt cô ta, lại còn đánh nhau với mẹ cô ta, Diệp Thiên Hạ trước kia sẽ không như vậy.
C8 -