Chương 9: Bữa tiệc gì?
“Được, nói phải giữ lời!”
“Được, nói lời giữ lời!"
Diệp Thiên Hạ bỏ lại cho hai mẹ con Dương Mạn Cầm một nụ cười đầy thâm ý rồi đi lên lầu, bước chân cũng không nhẹ nhàng gì.
“Mẹ, mẹ xúc động quá rồi, sao mẹ lại có thể đồng ý với cô ta như vậy!” Diệp Vân Lộ cảm thấy bất an.
Dương Mạn Cầm lạnh lùng: “Yên tâm. Cô ta chỉ khua môi múa mép mà thôi, không làm được việc gì đâu!”
Diệp Thiên Hạ nhếch môi cười trở về phòng. Về tới nơi thì nhắn cho Kha Nam một cái tin.
Nửa tiếng sau, một tiếng hét chói tai vang vọng khắp nhà họ Diệp.
Nghe được tiếng hét chói tai quỷ dị kia của Dương Mạn Cầm, Diệp Thiên Hạ tươi cười đứng lên đi xuống nhà.
“Dì Cầm, đã giao hẹn 10% cổ phần, dì đừng có quỵt nợ đấy.” Diệp Thiên Hạ xuống phòng khách liền cười nói với Dương Mạn Cầm.
Dương Mạn Cầm vừa chỉ chỉ vào tivi vừa gầm lên vẻ không tin tưởng: “Tao không tin. Tao không tin mày có cái năng lực này. Nhất định là cha mày, là cha mày giải quyết.”
“Nguy cơ lần này đúng là Hạ Hạ hỗ trợ giải quyết.” Cha Diệp từ thư phòng đi ra lên tiếng xác nhận.
Lời này khiến Diệp Vân Lộ vẫn luôn im lặng phải trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Thiên Hạ, trong lòng khiếp sợ.
“Diệp Thiên Hạ. Mày lừa tao!” Dương Mạn Cầm giận dữ gầm lên. Lúc này bà ta mới hiểu, tự bà ta đã nhảy vào cái hố mà Diệp Thiên Hạ đào sẵn cho.
Trong tay bà ta có 15% cổ phần, đó đều là sinh mạng của bà ta, nếu phải cho Diệp Thiên Hạ 10%, không phải là lấy đi cái mạng của bà ta sao?
Diệp Thiên Hạ lạnh lùng cười: “Dì Cầm, lời này dì nói không đúng rồi. Rõ ràng là dì tự nguyện đánh cược với tôi, thế mà lại không chịu nổi thua cuộc sao?”
“Đánh cược cái gì? Tao không biết. Mày chỉ muốn lừa gạt số cổ phần trong tay tao, tao sẽ không cho mày.” Dương Mạn Cầm cũng không phải kẻ tử tế gì, đến lúc này thì sống chết không chịu thừa nhận, không chịu nhả cổ phần ra.
Ý cười trên mặt Diệp Thiên Hạ càng lúc càng sâu.
“Vậy sao? Lúc ấy Diệp Vân Lộ cũng ở đây, cô ta là nhân chứng.”
Diệp Vân Lộ nghe thấy Diệp Thiên Hạ gọi thẳng tên mình thì nhíu mày, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười dịu dàng nhìn cha Diệp: “Cha, con cũng không rõ có chuyện đánh cược này. Có thể là Thiên Hạ nhớ nhầm…”
“Ồ.” Diệp Thiên Hạ không khỏi bật cười, nhìn xem, hiện nguyên hình rồi.
“Vậy sao? Vậy để tôi mở đoạn ghi âm trong điện thoại ra vậy, chắc sẽ không sai.”
Nói rồi cô lôi điện thoại di động ra nhìn Diệp Vân Lộ và Dương Mạn Cầm, tay cầm điện thoại lắc lắc.
“Mày…”
“Nếu bà không thừa nhận thì chúng ta sẽ nhờ tòa án phân xử vậy!”
Dương Mạn Cầm đầy mặt khiếp sợ, cả người run rẩy. Bà ta không ngờ Diệp Thiên Hạ lại còn có chiêu này lại, tức đến không thở nổi, hai mắt tồi sầm, ngất đi.
“Mẹ! Mẹ!”
Diệp Thiên Hạ lạnh lùng nhìn dáng vẻ luống cuống của Diệp Vân Lộ, trong lòng không có lấy một tia thương cảm hay áy náy.
Trước kia hai mẹ con họ đối xử với cô như thế nào, sau này cô nhất định phải đáp trả lại.
Đúng sáu giờ tối, Kha Nam tới cửa nhà họ Diệp. Diệp Thiên Hạ sợ hai người trong nhà chạy ra nhìn ngó nên bảo Kha Nam đánh xe đến một vị trí hẻo lánh chờ cô.
Kha Nam ngạc nhiên. Cô chủ nhà họ Diệp này thật đặc biệt. Nếu là người phụ nữ khác, chắc đã sớm thông báo cho toàn thế giới biết mình là mợ chủ của nhà Đông Phương rồi. Còn cô chủ Diệp này lại sợ người khác biết được. Rốt cuộc cô ta nghĩ cái gì vậy?
“Kha Nam, anh có biết bữa tiệc tối nay là gì không?” Diệp Thiên Hạ lên xe thì hỏi luôn.
Cô cảm thấy, với thân phận của Đông Phương Tước, muốn phụ nữ thế nào mà chẳng được, vì sao nhất định phải bắtcô đi cùng?
“Mợ chủ, cô không cần lo lắng, đều là người một nhà.” Kha Nam nhanh nhẹn trả lời.
Diệp Thiên Hạ ngẩn người. Cô lo lắng sao? Cô chỉ tò mò thôi.
Người một nhà? Không phải là… người nhà chứ?
Đông Phương Tước kết hôn với cô không phải để ứng phó với người nhà sao? Nếu không thì chắc cũng không bắt cô đi rồi.
C10 -