Chương 1:
"Lục Chu, tối không có tiết, đi đánh bóng rổ không?"
Thằng bạn cùng phòng Tiểu Béo ôm quả bóng rổ va vào vai tôi, cười toe toét.
Nhìn thấy quả bóng, tôi có chút ngứa tay.
Nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên khuôn mặt của người chồng trên danh nghĩa của tôi, Cố Quân, tôi lắc đầu từ chối: "Không được, tôi phải về nhà."
"Này, nhà cậu có chuyện gì à? Nghe nói cậu sắp dọn ra ngoài ở?"
Chưa kịp trả lời, điện thoại bỗng hiện lên tin nhắn của Cố Quân.
Anh nói vừa họp xong, lát nữa sẽ về đón tôi đi ăn tối.
"Chuyện dài lắm, tôi đi trước đây, lần sau hẹn nhé!"
Tôi vội vàng xách túi ra ngoài.
Chui vào taxi, tôi mới nhanh chóng lấy tóc giả và đồ trang điểm ra để thay đổi diện mạo.
Việc trang điểm cấp tốc trong năm phút tôi đã quá quen thuộc.
Chỉ là, sao mỗi lần xuống xe, các tài xế đều há hốc mồm nhìn tôi trong gương chiếu hậu với mái tóc đen dài thẳng và khuôn mặt mộc vậy chứ!
Đến nơi, tôi hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy căn biệt thự cao lớn trước mặt.
Người bảo vệ thấy là tôi, vội vàng cúi người mở cửa.
Chân trước tôi vừa bước vào cổng, quản gia đã dẫn hai hàng người hầu cúi người chào:
"Phu nhân buổi chiều tốt lành ạ."
Đúng vậy, tôi có hai thân phận.
Ban ngày, tôi là nam sinh viên đại học năng động, tươi sáng.
Đến đêm, tôi trở thành vị phu nhân tổng tài đoan trang, hiền thục.
"Đây là 999 bông hồng Ecuador được Tổng giám đốc đặc biệt cho người vận chuyển từ nước ngoài về, mong phu nhân hôm nay vui vẻ."
Quản gia Triệu rất trẻ, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng, nói chuyện luôn có vẻ nịnh nọt, là tay chân thân tín của Cố Quân.
Tôi không dám để lộ sơ hở trước mặt người đàn ông tinh tường nhất nhà họ Cố này.
"Ừm."
Cố Quân luôn thích tạo ra những bất ngờ lãng mạn nhỏ. Hơn một tháng gả vào nhà họ Cố, tôi đã dần quen với điều đó.
Mặc dù tôi là sinh viên khoa phát thanh viên, nhưng cứ mãi phải giữ giọng cao cũng không phải là cách.
Vì vậy ở nhà họ Cố, tôi vào vai một quý phu nhân lạnh lùng, ít nói.
Liếc nhìn bó hồng, tôi mỉm cười nhẹ rồi bỏ qua quản gia Triệu và mọi người đi lên lầu.
Không ai dám ngăn cản tôi, thậm chí phía sau còn lờ mờ nghe thấy tiếng họ bàn bạc xem sẽ xử lý đống hồng này như thế nào.
Phải giao việc cho họ làm, nếu không ngày nào cũng chỉ chăm chăm vào tôi!
Đừng nhìn tôi đi từng bước một trông thật tao nhã, sau khi xác nhận không có ai ở sau lưng, tôi chạy lên lầu nhanh như khỉ.
Nói đùa à! Cố Quân sắp đến đón tôi, tôi phải thay quần áo trước!
Nếu không, ai mà biết anh ta có nổi điên mà nói muốn giúp tôi thay quần áo không?
Tối hôm qua, anh ta say rượu đột nhiên trèo lên giường tôi, nói phải ôm tôi mới ngủ được đã khiến tôi sợ đến mức suýt ngất.
Thật khó tin, đây lại là vị tổng tài trẻ tuổi nhất, nổi tiếng là người quyết đoán và lạnh lùng.
Lắc đầu, xua đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, vừa mở tủ quần áo ra, Cố Quân đã gọi điện đến.
"Vợ à, lát nữa anh đưa em đi gặp mẹ anh, em có ngại không?"
Tôi băn khoăn siết chặt điện thoại.
Gặp mẹ chồng ư?
"Lần trước đám cưới, bà và bố anh bị bão nên không về được, bà không cố ý đâu.
"Nhưng nếu em không muốn gặp, anh sẽ từ chối giúp em."
Nói sao nhỉ, lúc đám cưới bố mẹ anh không đến được, tôi còn thấy vui.
Dù sao thì Cố Quân không phân biệt được tôi và chị tôi, nhưng bố mẹ anh lại là người đã nhìn chúng tôi lớn lên từ nhỏ mà!!