Tổng Tài Phu Nhân Là Nam Đại

Chương 3:

Chương 3:
Suy nghĩ quay trở lại, giọng Cố Quân ở đầu dây bên kia có chút lo lắng:
"Vợ à? Em giận rồi à?
"Không sao, vợ xấu thì cũng có ngày phải ra mắt mẹ chồng, gặp một lần đi."
Giấu diếm đã hơn một tháng, tôi càng ngày càng cảm thấy có lỗi với Cố Quân.
Không có gì khác, chỉ là anh ấy đối với tôi quá tốt!
Những lời đồn đại về sự máu lạnh, vô tình kia đều là vớ vẩn, nhà tổng tài bá đạo nào mà về nhà còn bưng nước rửa chân cho vợ chứ?
Ngày đầu tiên gả vào, anh ấy đã đưa cho tôi một tấm thẻ đen không giới hạn hạn mức, mặt đầy vẻ áy náy:
"Anh bận công việc, ban ngày em phải đi học, anh không có nhiều thời gian ở bên em, chỉ có thể bồi thường như vậy thôi."
Ban đêm ngủ chung giường, anh ấy cũng không bao giờ vượt quá giới hạn.
Thậm chí còn chu đáo đắp chăn cho tôi:
"Anh hơn em ba tuổi, em vẫn còn là sinh viên, nếu em không đồng ý, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em."
Ngoài ra, nhiều lúc anh ta thậm chí còn giống một thiếu niên u sầu, đa cảm:
"Vợ à, cuộc hôn nhân hợp đồng của chúng ta liệu có giống như một đống cát, chỉ cần một cơn gió thổi qua là tan biến không?"
Và tôi, người lúc nào cũng suy tính xem phải thú nhận hay ly hôn như thế nào, chỉ có thể cúi đầu xấu hổ.
Trời ơi, chị gái tôi bao giờ mới trở về đây!
Chị ấy mà không về, tôi còn nghi ngờ mình sẽ yêu Cố Quân mất!
"Vậy, bây giờ anh về đón em!"
Giọng Cố Quân vui vẻ, giống như một con chó to được chủ cưng chiều.
Tôi cười khổ, chọn một bộ quần áo unisex trong tủ để thay, nghĩ một lúc, vẫn không có can đảm tháo tóc giả ra.
Để mẹ Cố Quân tự lật tẩy tấm màn này đi… Tôi muốn để lại cho Cố Quân một chút ký ức đẹp cuối cùng.
Khi Cố Quân nhìn thấy tôi, mắt anh ấy sáng lên.
Tôi nghĩ anh ấy đã nhận ra điều gì đó.
Nhưng giây sau, anh ấy tiến lại gần, nắm lấy tay tôi và thì thầm vào tai:
"Vợ mặc gì cũng đẹp!"
Tim đập thình thịch, tôi hơi xấu hổ né tránh ánh mắt rực lửa của anh ấy.
Thật đáng ghét, cũng không ai nói cho tôi biết Cố tổng thị lực kém như vậy!
Trên đường, Cố Quân cứ luyên thuyên với tôi rằng mẹ anh ấy sẽ thích tôi biết bao nhiêu, tôi đều coi như gió thổi qua tai.
Chỉ một lòng nghĩ cách tìm một cái chết tử tế cho mình.
Đến nhà hàng năm sao, mẹ Cố đã đến trước.
Mẹ Cố là một người phụ nữ vô cùng sang trọng, nhìn là biết khác hẳn với người mẹ hồ đồ của tôi.
Trong lúc tôi lén lút quan sát bà, bà cũng đang đánh giá tôi.
Đúng lúc đó, Cố Quân đột nhiên nói mình cần đi vệ sinh.
Tôi cúi đầu, nghĩ rằng lần này chắc chắn xong đời rồi.
"Cái này cho con, số tiền điền tùy ý."
Mẹ Cố lấy một tấm séc từ trong túi ra, đặt ngay ngắn trước mặt tôi.
Tim tôi đập mạnh.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay!
Người lịch sự nói chuyện đều nhã nhặn như vậy, tình tiết phim truyền hình quả không sai!
Tôi rưng rưng đẩy tấm séc trở lại: "Dì ơi, số tiền này con không thể nhận."
"Không, con phải nhận."
"Tiền thì thôi ạ, dì yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời dì rời xa Cố Quân."
Mẹ Cố vô cùng kinh ngạc.
Tôi tưởng bà bị sự khiêm tốn và chân thành của tôi làm cảm động, vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì đụng phải Cố Quân với khuôn mặt đen sì.
"Vợ à, em muốn rời đi?"
"..."
Tôi quay đầu cầu cứu mẹ Cố, hy vọng bà sẽ ra tay giúp đỡ.
Mẹ Cố "xoạt" một cái đứng dậy, chạy đến bên cạnh Cố Quân:
"Con trai! Vợ con vẫn còn giận mẹ à?
"Con bé không chịu nhận quà gặp mặt của mẹ, mẹ sai rồi, đều tại bố con lúc đó cứ đòi đi du lịch, hức hức..."
Tôi chết lặng tại chỗ.
Hóa ra, Cố Quân di truyền từ mẹ à?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất