Chương 27: Liền xem như làm bộ, cũng hẳn là làm cho thật một chút đi
Nói xong, Tô Trần chắp tay hành lễ với các đồng môn, rồi thẳng thừng rời khỏi lầu các. Việc Âu Dương Xuyên bảo ta khổ luyện, thuộc lòng *Đại Chu Giáo Tử Quy* để gột rửa tâm tính, nghe thì hay, nhưng lại giống như đang giúp Hạ Côn trả thù, trừng phạt ta vậy.
Sao chép hai mươi lượt *Đại Chu Giáo Tử Quy*, không biết phải phí bao nhiêu thời gian! Huống chi, muốn thay đổi thành kiến của hắn, sao chép bao nhiêu lần cũng vô ích. Trăm lần, ngàn lần vẫn vô dụng! Chỉ có khi thực lực của ta tăng lên, khiến hắn thấy được thiên phú, tiềm lực và sức mạnh của ta, ta mới có thể gỡ bỏ được tiếng xấu oan uổng này.
Tô Trần trong lòng đã sáng tỏ, sẽ không dễ dàng bị gạt như trước nữa. Âu Dương Xuyên này thành kiến với ta quá sâu, ở dưới trướng hắn, ta khó mà tiến bộ. Vậy chi bằng đổi một vị chấp giáo tiên sinh khác. Dù vị tiên sinh đó có kém cỏi đi nữa, cũng sẽ không như Âu Dương Xuyên, liên tục gây khó dễ cho ta.
Lầu các. Thấy Tô Trần rời đi, Âu Dương Xuyên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt. Các đệ tử xung quanh thì có phần bất ngờ.
"Rời đi cũng tốt, nếu đệ tử của ta có phẩm hạnh bất lương, lại làm mất mặt ta."
Âu Dương Xuyên trở lại trên đài, dường như việc Tô Trần rời đi lại làm hắn vui vẻ.
"Tiên sinh, tại sao tông môn còn nhận hắn vào môn… Loại người này, Vân Dương Tông không cần, chúng ta nhặt hắn làm gì…"
Dưới đài, có đệ tử không nhịn được thắc mắc.
Âu Dương Xuyên từ tốn ngồi xuống, bắt đầu giải thích: "Câu hỏi này, ta cũng đã hỏi Tam trưởng lão, tại sao còn giữ hắn lại. Trưởng lão cho ta hai lý do. Thứ nhất, Tô Trần từng giúp đỡ đệ tử Thiên Cương Thành ta, trong trận chống yêu vật cuối thu năm ngoái, hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức, điều này phải được thừa nhận. Vì lẽ đó, các trưởng lão quyết định nhận hắn vào. Thứ hai, dù hắn tham công tiếc việc, phẩm hạnh thấp kém, nhưng ít nhất không phải đại gian đại ác. Nếu Thiên Cương Thành đuổi hắn đi, hắn sẽ rơi vào đường cùng, rất có thể sẽ làm ra những việc ác lớn. Giữ hắn lại cũng xem như trừ khử một mối họa tiềm tàng cho Đại Chu."
Các đệ tử nghe vậy, đều gật đầu tán đồng. Hai lý do này quả thật hợp lý.
"Nhìn phẩm hạnh của Tô Trần, nếu bị ép vào đường cùng, quả thật rất có thể sẽ làm những việc ác. Làm điều phi pháp, cướp bóc… Đến lúc đó, bách tính Đại Chu sẽ chịu khổ."
Những người khác cũng nhẹ gật đầu. Trong vô thức, họ lại thêm một tội danh nữa cho Tô Trần.
Trở về tiểu viện, Tô Trần không ngừng tu luyện, rèn luyện thân thể. Tu luyện vẫn phải dựa vào chính mình. Đối với Thiên Cương Thành, ta không nên đặt quá nhiều kỳ vọng. Thiên Cương Thành, chỉ là nơi giúp ta chứng minh nền tảng mà thôi. Mọi hy vọng vẫn phải đặt vào bản thân.
Một ngày trôi qua. Tô Trần nhận được tin từ sư tỷ Diêu Hiểu Ngọc, rằng hắn lại được phân đến dưới trướng Kỷ Thịnh. Hai người ngồi trong tửu lâu thành thị, gọi vài món ăn đơn giản.
"Tô sư đệ, sao mới nhập môn hai ngày đã gây ra nhiều chuyện thế này…"
Diêu Hiểu Ngọc cau mày, lộ vẻ lo lắng. Việc giúp Tô Trần vào dưới trướng Âu Dương Xuyên, nàng và Ngô Dịch đã phải tốn không ít công sức. Không ngờ, hai ngày sau lại phải đổi sư phụ.
Tô Trần mỉm cười, vẫn thản nhiên: "Dưới trướng Âu Dương tiên sinh, vẫn là thôi đi."
Thanh danh ta vốn đã ô uế, bám riết thân mình, ở dưới sự chỉ dạy của hắn chỉ nhận được sự khắt khe, lạnh nhạt. Lãng phí thời gian nơi đó chẳng bằng tự mình tìm đến một vị tiên sinh khác, dù không được trợ giúp nhiều, chí ít cũng không có trở ngại gì.”
Diêu Hiểu Ngọc muốn nói thêm điều gì, nhưng ngập ngừng rồi, cuối cùng chỉ thở dài.
“Trong số các vị chấp giáo tiên sinh, thực lực của Kỷ Thịnh tiên sinh là mạnh nhất. Ngũ phẩm Tuyết Ý cảnh đã viên mãn, hơn hẳn các chấp giáo khác không ít.”
Nghe lời Diêu sư tỷ, Tô Trần thoáng hiểu ra.
“Thực lực tuy mạnh, nhưng vị Kỷ tiên sinh này chắc hẳn có những vấn đề khác khiến người đau đầu.”
Tô Trần chưa từng biết Kỷ Thịnh, nhưng phần nào đoán được cách làm của Âu Dương Xuyên. Hắn hẳn là không muốn để mình đến theo học dưới trướng vị tiên sinh có nhiều ưu thế hơn.
“Kỷ Thịnh tiên sinh thực lực hùng hậu, chỉ kém một bước nữa là đạt tới tứ phẩm, ngang hàng với trưởng lão trong thành. Nhưng hầu như ông ta không hề để tâm đến việc dạy dỗ đệ tử. Ngoại trừ những đệ tử xuất sắc nhất, được ông ta để mắt tới nhiều hơn, những người chúng ta chỉ là phàm phu tục tử. Chỉ điểm vài câu, ông ta cũng cho là phí sức.”
“Diêu sư tỷ lại là đệ tử thân truyền.”
“Trong mắt ông ta, ngoài vài đệ tử đứng đầu, những đệ tử thân truyền như chúng ta chẳng khác nào nhau, đều là những người có thiên phú tầm thường…”
Nghe đến đây, Tô Trần cuối cùng hiểu vì sao Diêu sư tỷ lúc nãy lại lo lắng.
“Theo học dưới trướng ông ta, ưu điểm là rất thoải mái, rất tự do. Nhược điểm là chỉ có sự thoải mái và tự do ấy, tất cả đều phải tự mình nỗ lực.”
Nói thẳng ra, dưới trướng Kỷ Thịnh, chính là tự học.
“Nếu Tô sư đệ gặp khó khăn gì, trong tu luyện có chỗ nào chưa rõ, hãy tới hỏi chúng ta. Ta không giải đáp được, còn có thể hỏi Ngô Dịch sư huynh.”
…
Ngày hôm sau, Tô Trần đến một lầu các khác, nơi đây là chỗ Kỷ Thịnh giảng dạy. Giờ Thìn, vẫn có không ít đệ tử tới đây.
Thấy Tô Trần, vài người lộ vẻ tươi cười.
“Ta nói mà, Tô huynh cuối cùng cũng đến đây. Chúng ta những kẻ bị người ta ruồng bỏ, cuối cùng đều tụ họp ở đây.”
Những người khác cũng cười cười, nhưng không hề mang ác ý.
Tô Trần bắt chuyện, mọi người đều tương tự. Đều là bị các nơi khác khước từ, mới tới tu luyện và học hỏi dưới trướng Kỷ Thịnh. Tựa như những đệ tử có tiềm năng tầm thường đều tụ tập ở đây. Có lẽ bởi vì cùng cảnh ngộ, mọi người không hề tỏ vẻ khinh thường Tô Trần.
Trong lúc trò chuyện, chấp giáo tiên sinh Kỷ Thịnh tới. Ông ta dường như không để ý tới vẻ ngoài của mình, trông có phần luộm thuộm.
Trước đó đã trò chuyện với các sư huynh đệ, Tô Trần biết ông ta sẽ đến hôm nay. Trưởng lão tông môn đã có yêu cầu cứng nhắc, ít nhất trong tháng đầu tiên, hắn phải đến. Yêu cầu này đã quá thấp, chỉ cần hắn tới là được. Các yêu cầu khác đều không đề cập nữa.
Vì nể mặt trưởng lão, Kỷ Thịnh đành phải tới.
Kỷ Thịnh luôn nở nụ cười trên mặt, dù nhìn mọi người rất tùy tiện, ông ta cũng không hề trách mắng. Ông ta căn bản không quan tâm đến mọi người. Muốn làm gì thì làm, ông ta không hề can thiệp.
Nhưng hôm nay thấy Tô Trần, ông ta lại không nhịn được bước tới hai bước.
“Tô Trần phải không? Có thể hỏi ngươi một chút, khi ở Vân Dương tông, ngươi rốt cuộc nghĩ gì? Dù giả vờ, cũng nên giả cho thật đi. Việc đè nén Thanh Liễu Tinh Vãn, ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào? Thật ra ta vẫn chưa hiểu rõ lắm.”
Kỷ Thịnh mỉm cười, giống như chuyện trò bình thường, nói với Tô Trần…