Chương 05:
Mãi đến đêm khuya, Cận Dư Bạch mới về.
Anh tùy tiện kéo cà vạt xuống, vứt lên sô pha.
Rồi nghiêng đầu nhìn thấy tôi.
Anh khựng lại, nhàn nhạt hỏi tôi:
“Sao em không ngủ?”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, thế nhưng trong mắt anh không hề có một chút áy náy nào.
Tim tôi như bị vạn mũi tên xuyên qua, tôi khó nhọc mở miệng hỏi:
“Hai người bắt đầu từ khi nào?”
Anh khẽ cụp mắt nhìn tôi:
“Nghiên Nghiên, nhiều năm như vậy rồi, em cũng nên buông bỏ hận thù trong lòng đi.”
Một tiếng “Ầm” vang lên, tôi cảm thấy có thứ gì đó nổ tung trong đầu.
Tôi hoảng sợ đối diện với ánh mắt anh.
Sự kinh hoàng và sợ hãi trong lòng không hề thua kém năm đó.
Anh rõ ràng biết tôi bị mắc kẹt trong cơn ác mộng khó thoát ra.
Anh rõ ràng đã nghe thấy tiếng la hét suốt đêm của tôi.
Thế mà anh lại muốn tôi buông bỏ hận thù.
“Đừng…” Tôi liên tục lùi lại, lần đầu tiên cảm thấy người đàn ông trước mặt này thật xa lạ.
Thế nhưng anh lại từng bước ép sát tôi, ánh mắt như băng giá mùa đông, sắc bén đâm vào tôi.
“Cô ấy sức khỏe không tốt, tính tình đỏng đảnh, em là chị, sao lại không thể nhường nhịn cô ấy được?”
“Đây là tính tình đỏng đảnh sao?” Tôi chua chát kéo khóe miệng, “Tôi không thể tha thứ cho cô ấy.”
Cận Dư Bạch nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đó như đang nhìn một kẻ điên không thể hiểu nổi.
“Nghiên Nghiên, vì em, Tống Chi đã phải mang tiếng con riêng suốt mười mấy năm.
Cô ấy còn không hận em, tại sao em lại cứ bám víu vào lỗi lầm thời trẻ của cô ấy không buông?”
Móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, tôi sợ hãi đẩy mạnh anh ra, khó khăn mở lời:
“Cận Dư Bạch, anh có biết… anh đang nói gì không?”
“Anh rất rõ.”
Anh nói những lời lẽ đường hoàng.
Tôi ngây người nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Lâu sau, tôi nói:
“Cận Dư Bạch, chia tay đi.”
“Chia tay?”
Cận Dư Bạch vốn dĩ nhìn tôi thờ ơ, nhưng nghe thấy lời tôi nói, anh đột nhiên lạnh mặt.
“Không thể nào, mạng em là do anh ban cho.”
Tôi cúi đầu, nói chậm lại:
“Vậy tôi trả lại mạng cho anh.”
“Trả lại cho anh?” Cận Dư Bạch cười lạnh một tiếng, ngón tay thon dài trực tiếp bóp lấy cổ tôi.
“Nghiên Nghiên, em không nghe lời.”
Tôi ngẩng mặt lên, trống rỗng nhìn anh.
Năm năm trước, Tống Chi đã nhốt tôi vào một nhà kho bỏ hoang.
Cô ta đã phóng hỏa.
Tôi cũng không biết ngày đó có may mắn hay không, vừa đúng lúc xe cứu hỏa ở gần đó.
Tôi đã được cứu.
Nhưng tôi bị bỏng nặng, tính mạng nguy kịch.
Bố tôi sợ bị liên lụy, liền dẫn Tống Chi và mẹ kế xuất ngoại ngay trong đêm.
Tôi cô độc nằm trên giường bệnh, chấp nhận số phận hoang đường của mình.
Cận Dư Bạch đã xuất hiện vào lúc đó.
Anh chi trả viện phí cho tôi, thậm chí còn đưa tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Tôi từng xem anh là ánh sáng trong cuộc đời mình.
Là cứu rỗi của tôi.
Anh cũng từng thề thốt đảm bảo với tôi, sẽ mãi mãi yêu thương tôi.
Nếu mọi thứ dừng lại ở thời điểm đó, chúng tôi đều sẽ có một kết cục tốt đẹp.
Nhưng không có nếu như.
Tống Chi đã đến.
Cô ta không tốn chút sức lực nào, một lần nữa, cướp đi tất cả của tôi.