Chương 4
Ông Lưu tức giận hơn, quay người đấm mạnh một cú vào gò má Cố Minh, Cố Minh đau đớn ôm mặt, ông Lưu đạp một cú vào Liễu Chỉ Hân đang định bò dậy từ dưới đất, khiến cô ta ngã trở lại.
"Mày còn là bác sĩ hả? Mày không mặc đồ phẫu thuật, mặc váy ngắn đến bệnh viện làm trò mèo, tao cho mày làm trò mèo! Tao cho mày làm trò mèo!"
Tiếng chửi bới của ông Lưu, tiếng khóc của Liễu Chỉ Hân, cùng sự tức giận bất lực của Cố Minh...
Cảnh tượng hỗn loạn một lúc lâu.
Tôi thấy Cố Minh và Liễu Chỉ Hân đã chịu đủ thiệt thòi, mới khuyên ông Lưu: "Được rồi, ông mà đánh nữa sẽ dính vào rắc rối pháp luật đấy."
Cố Minh lúc này ngồi trên đất, ôm chặt Liễu Chỉ Hân trong lòng, ông Lưu phun một bãi nước bọt vào người Cố Minh: "Đồ chó má!"
Khuôn mặt Cố Minh bầm dập như đầu heo, đen sì như đít nồi: "Báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát!"
Chưa đợi tôi mở lời, ông Lưu lại không chịu thua.
"Mày còn đòi báo cảnh sát! Được thôi, bây giờ mày báo cảnh sát đi!" Ông ta lấy điện thoại ra quay video, "Chính là cặp chó mèo này, suýt giết chết con trai tôi, mà còn là bác sĩ nữa chứ, con nhỏ này mổ cho con trai tôi mà không mặc đồ phẫu thuật, lẳng lơ mặc váy ngắn cũn cỡn chui vào phòng mổ..."
"Đừng!" Liễu Chỉ Hân ôm mặt, "Cố Minh, anh mau cướp điện thoại của ông ta đi!"
Cố Minh vội vàng buông Liễu Chỉ Hân ra, định đứng dậy giật điện thoại của ông Lưu, liền bị ông Lưu đạp cho ngã trở lại.
Trận náo loạn bệnh viện đầy sảng khoái này cũng nên kết thúc rồi.
Tôi tiến lên khuyên ông Lưu: "Ông cứ yên tâm, bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ cho ông một lời giải thích thỏa đáng."
Ông Lưu rất biết ơn tôi: "Bác sĩ Giang, cô đã cứu con trai tôi, là ân nhân lớn của gia đình chúng tôi, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cô bị liên lụy đâu."
Coi như ông ta cũng nói được một câu ra hồn.
Thôi thì tôi sẽ không chấp nhặt chuyện kiếp trước ông ta đã đâm chết tôi nữa.
Kẻ chủ mưu vốn dĩ là Liễu Chỉ Hân và Cố Minh.
Tất nhiên, còn có cả anh trai ruột của tôi nữa.
Ba người này, tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai.
Tôi kiểm tra lại đơn khám thương của Liễu Chỉ Hân, cú đá của tôi không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào cho cô ta.
Y tá Trương nói: "Chỉ là lúc đó hơi đau một chút thôi, thậm chí còn không gọi là vết thương ngoài da.
Nói thật Bác sĩ Giang, cú đá của cô có thể có bao nhiêu lực chứ, mà còn cần phải nhập viện sao?"
Tôi gật đầu: "Cảm ơn cô."
Rồi cầm đơn khám thương của Liễu Chỉ Hân trở lại phòng bệnh của cô ta.
Cố Minh vẫn còn đang an ủi Liễu Chỉ Hân, thấy tôi quay lại, lúc này ông Lưu cũng không có ở đây, anh ta lại có thể "ra oai" rồi.
"Cô còn dám đến à?"
Tôi bị bộ dạng giận dữ bất lực của anh ta chọc cười: "Anh vừa nãy mà có được hai ba chiêu này trước mặt ông Lưu thì sao có thể không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu quý chứ?"
Liễu Chỉ Hân đang khóc thút thít trên giường nghe vậy thì sững lại: "Cô nói linh tinh gì đấy? Tôi và bác sĩ Cố là trong sạch!"
Tôi thẳng tay ném đơn khám thương vào mặt cô ta: "Cô căn bản không sao, đừng giả vờ nữa! Cút khỏi phòng bệnh ngay, đừng chiếm dụng tài nguyên của bệnh viện chúng tôi."
Liễu Chỉ Hân khóc thật rồi, nước mắt giàn giụa: "Tôi đã thế này rồi mà cô còn nói tôi không sao?"
Cô ta bây giờ quả thật bị thương không nhẹ, cũng tương tự như Cố Minh, đều đã thành đầu heo rồi.
Tôi nhếch môi cười nhạt: "Cái này không phải do tôi gây ra, vậy thì cô cứ trả tiền đi, một ngày mười hai ngàn."
Cố Minh giận tím mặt: "Giang Lăng cô quá đáng!"
Tôi chìa tay về phía anh ta: "Vậy anh đưa tiền cho cô ta đi."
Cố Minh: "..."
"Chậc chậc, một ngày mười hai ngàn anh cũng không lấy ra được, đánh nhau cũng không lại người ta, vậy mà còn làm anh hùng gì chứ? Đồ vô dụng." Tôi đồng cảm nhìn Liễu Chỉ Hân, "Tôi thì thoát khỏi vũng lầy rồi, còn cô lại nhảy vào, thật đáng buồn."
"Không trả tiền thì mau ra ngoài nhé." Tôi cười nhắc nhở, quay người bỏ đi.