Chương II
RỪNG THẲM NGƯỜI XƯA
Trước mắt là một khe suối, xung quanh là rừng rậm. Có suối, có thể ẩn nấp cũng có thể trốn thoát.
Hoàng Tử Hà nhảy xuống ngựa, vỗ nhẹ vào đầu Địch Ác. Địch Ác xưa nay luôn hung hăng, lúc này lại rất hiểu chuyện, quỳ một gối xuống.
Hoàng Tử Hà đỡ Lý Thư Bạch đã hôn mê xuống ngựa, trông thấy mũi tên găm vào bả vai y, cô không dám rút mà đi ra bờ suối vạch bụi cỏ tìm kiếm, ngắt lấy mấy búi cỏ nhọ nồi và cỏ xuyến, rồi dùng đoản kiếm rạch áo y để mũi tên lộ ra.
Ánh trăng nhàn nhạt rọi lên mình hai người. Dưới trăng, làn da Lý Thư Bạch càng tái nhợt, vết máu đỏ tươi như xoáy vào mắt.
Cô lặng lẽ cắn môi, cánh tay nắm cổ áo y run run. Đây là lần đầu tiên cô đặt tay lên bờ vai trần của một nam nhân. Hoàng Tử Hà thấy hai má nóng bừng, thầm nghĩ, nếu ánh trăng sáng thêm một chút, nếu lúc này có ai bắt gặp, ắt sẽ thấy mặt cô đỏ như hoa đào.
Đang do dự, cô bỗng kinh hoàng nhận ra, kẻ lúc ban ngày vừa ném cho cô túi kẹo, giờ đã bị trọng thương bất tỉnh. Biết đâu từ giờ trở đi, sẽ chẳng còn thấy người ấy dịu dàng ngoái đầu nhìn cô như hôm nay nữa…
Hoàng Tử Hà hít một hơi thật sau rồi cúi xuống xem xét vết thương của y. Thấy miệng vết thương không bị đen bầm, mũi tên cũng không có ngạnh ngược, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô rửa sạch nắm thảo dược, nhai nát rồi dùng đoản kiếm rạch miệng vết thương, rút mũi tên ra, đắp thảo dược lên.
Vết thương không nhỏ, máu tuôn như suối, cô sợ thuốc đắp trôi hết, đành xé áo ngoài ra sức băng bó lại thật chặt.
Xong xuôi tất cả thì trăng đã lên đến giữa trời. Hoàng Tử Hà thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới nhận ra cả người đã đầm đìa mồ hôi. Cô vừa quệt mồ hôi vừa nhìn Lý Thư Bạch nằm sấp trên thảm cỏ, y bị thương rất nặng, dưới ánh trăng, bờ môi lại càng tái nhợt, cắt không ra giọt máu.
Cô ngẩng người, lần đầu tiên nhận ra, Quỳ vương Lý Thư Bạch, kẻ không gì không làm được, chỗ dựa vững vàng như núi của cô, cũng có lúc yếu ớt như thế này.
Hoàng Tử Hà lặng lẽ nhìn Lý Thư Bạch hồi lâu, rồi khép lại vạt áo cho y, che đi dải băng buộc vụng.
Cô khó nhọc đứng dậy, đi đến khe suối rửa tay, chợt thấy lòng bàn tay lốm đốm vết đen, không khỏi giật mình, lẽ nào mũi tên có tẩm độc?
Nhưng rồi sực nhớ, đây hẳn là nước cỏ nhọ nồi dây ra tay mà thôi.
Có điều cô vẫn không an tâm, lại lật đật chạy đến cạnh Lý Thư Bạch, quỳ xuống xem tình hình.
Y bị thương ở lưng, nằm sấp trong bụi cỏ, hơi thở đều đặn. Hoàng Tử Hà ghé sát lại săm soi gương mặt y, quả nhiên thấy lờ mờ sắc đen, lòng cô tức thì nặng trĩu, lại nghĩ có thể do ánh trăng mờ nhạt nên không nhìn rõ được, nhưng xem đến hai tay y thì thấy tay trái cũng bắt đầu thâm tím đi. Cô vội vén tay áo y lên, trông thấy một vết bầm đen nơi khuỷu tay, chính giữa có một lỗ đen rất nhỏ.
Y trúng độc châm lúc nào nhỉ? Không thể là trong lúc chạy trốn được, vậy chỉ có khả năng là… Cô nhớ ra ngay cảnh Lý Thư Bạch kéo Kỳ Lạc quận chúa từ trên xe ngựa xuống. Bấy giờ ngực và cổ quận chúa đều trúng châm, nhất định là trong chiếc hộp kia bắn ra.
Chẳng biết Kỳ Lạc quận chúa còn sống hay đã chết?
Hoàng Tử Hà dựa vào gốc cây, nhớ lại lúc ấy Lý Thư Bạch đã nhảy lên ngựa, bỏ mặc Kỳ Lạc quận chúa. Nếu quận chúa còn sống, liệu y có tuyệt tình bỏ nàng lại như thế không?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn ảo tưởng, biết đâu Lý Thư Bạch biết kẻ địch có quan hệ với Kỳ Lạc quận chúa, sẽ không ra tay với nàng, nên mới bỏ nàng lại. Có lẽ lúc ấy quận chúa vẫn còn sống, có lẽ loại độc này không nguy hiểm đến tính mạng.
Có điều cô không dám khẳng định. Lý Thư Bạch xông xáo phá vây, lại bôn ba đường dài bảo vệ cô, chẳng biết chất độc đã ngấm đến đâu nữa.
Việc không thể chậm trễ, Hoàng Tử Hà đành ôm cánh tay y vào lòng, ra sức bóp vết thương, hòng nặn ra máu độc. Nhưng cô nặn thế nào cũng không ra máu, đành dùng thanh đoản kiếm rạch một hình chữ thập lên khuỷu tay, cúi xuống hút máu độc ra.
Hết ngụm máu này tới ngụm máu khác bị cô hút ra, nhổ xuống bụi cỏ. Dưới ánh trăng, nhìn chẳng tươi như máu bình thường. Cô thấy hình như thân thể Lý Thư Bạch hơi lạnh, không dám hút tiếp nữa, mệt mỏi nằm xuống cạnh y, bối rối nhìn vầng trăng trên trời.
Vầng trăng hạ huyền treo giữa nền trời trong vắt.
Gió đêm lướt qua ngọn cây xào xạc, khi gần khi xa, càng tăng thêm vẻ quạnh quẽ.
Nghe tiếng gió rít, Hoàng Tử Hà bỗng dưng lại đâm lo sợ, bất giác ghé đầu lại gần Lý Thư Bạh, áp mặt vào vai y, lắng nghe tiếng y thở.
Mảnh như tơ, lại không đều, ngưng trệ mà chậm chạp, nhưng vẫn còn thở.
Cô thở phào quay đi thẫn thờ hồi lâu, rồi đột ngột ngồi phắt dậy, lê tấm thân mệt nhừ lại gần khe suối tìm thứ gì đó.
Nhưng bờ suối quanh đó chỉ có lơ phơ vài cọng cỏ, tìm mãi mới thấy được nhành bán biên liên(1) và hai cây cỏ long đảm(2). Có bệnh thì vái tứ phương, cô đập giập đám thảo dược vắt lấy nước, nhỏ vào miệng Lý Thư Bạch, cũng chẳng rõ y có nuốt được hay không, cô đành giữ miệng y ngậm, đợi một lúc lâu, chỗ bã thuốc còn lại, cô đắp lên vết thương ở khuỷu tay y.
Chẳng biết làm gì thêm nữa, cô ngồi xuống bên cạnh, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn Lý Thư Bạch không rời mắt.
Lý Thư Bạch đang mê man. Ánh trăng chảy tràn trên gương mặt y, làm nổi bật đường nét đẹp đẽ như được thợ khéo tạc nên, nhưng cũng giống như ngọc chuốt, không có mảy may sinh khí, không còn chút sắc hồng nào.
Cô chợt thấy một nỗi kinh hoàng khủng khiếp dâng lên, run run lần tay vào ngực áo y, muốn xem tim y đập thế nào, thì chạm phải một tờ giấy mỏng.
Hoàng Tử Hà sững sờ móc tờ giấy ra xem, Chỉ thấy hàng bát tự ghi bằng thể chữ triện ngoằn ngoèo như rắn đầy quỷ dị, trên bát tự lại viết chồng ba chữ lớn: Côi, Tàn, Góa.
Ánh trăng lặng lẽo rọi lên ba chữ ấy, càng làm nổi bật vòng tròn máu khoanh quanh chữ “Tàn”.
Tàn, suy yếu lụi tàn, sức sống tắt lịm, từ nay không thể vực dậy được nữa!
Cô đờ đẫn nhét lá bùa về chỗ cũ, thấy đầu ong ong, lòng đau như có ngàn vạn lưỡi dao đâm, khiến cô bất giác run bần bật, mồ hôi túa ra đầm đìa.
Sự đời quả là đáng sợ, trưa nay họ vừa nhắc đến điềm gở của lá bùa, ai ngờ đến tối đã linh nghiệm!
Lẽ nào thật sự có cái gọi là định mệnh, không thể tránh thoát hay sao?
Nỗi khiếp sợ trước những thứ mình chưa biết khiến cô cảm thấy cánh rừng tối om này càng thêm âm u rùng rợn. Hơn nữa, chỗ dựa duy nhất của cô giữa cánh rừng âm u, trước tương lai mờ mịt ấy đã ngã xuống.
Y nói, Hoàng Tử Hà, tiếp theo đây phải trông cậy vào ngươi.
Vâng, bấy giờ cô đã nói, gia cứ yên tâm.
Hoàng Tử Hà nhẩm lại lời này trong lòng một lần. Cô ngồi trông cho y ngủ, thỉnh thoảng lại giơ tay thăm dò hơi thở của y. Phải cảm nhận được hơi thở y phả vào đầu ngón tay, phải chạm vào thấy người y còn ấm, cô mới tạm an lòng.
Chẳng biết đã ngồi đó bao lâu, đến khi lưng mỏi nhừ, cô từ từ ngả người nằm xuống, cuộn tròn cạnh y, nhưng vẫn không quên nắm cổ tay y để luôn cảm nhận được mạch đập yếu ớt dưới da, rồi mới chịu nhắm mắt lại.
Đã gần sáng, Hoàng Tử Hà mệt lử, nhưng không cách nào ngủ được, cứ mơ màng một lúc lại sực tỉnh. Gió đêm lạnh buốt, thỉnh thoảng cảm thấy người y lành lạnh, tim cô lại đập rộn lên vì căng thẳng. Cô biết y mất máu quá nhiều, nhất định cơ thể sẽ lạnh đi, nhưng không dám đốt lửa, sợ làm kẻ địch chú ý.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng còn cách nào, cô đành nhích lại gần, dè dặt ôm lấy eo Lý Thư Bạch, áp người vào lưng y, hy vọng có thể dùng hơi ấm của mình xua tan bớt cái lạnh.
Ôm ấp thân mật ở nơi hoang dã thế này, nếu bị người ta bắt gặp, e rằng cả đời cũng không rửa sạch được tai tiếng. Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn ôm chặt y, không hề lơi tay.
Cô lần mò sờ cổ tay Lý Thư Bạch, thấy mạch tượng tuy yếu ớt nhưng không hề đứt đoạn, đang ngơ ngẩn nghĩ ngợi, chợt cảm thấy xung quanh có vẻ bất thường, vội áp tai thật chặt xuống đất thì nghe thấy tiếng vó ngựa từ đằng xa đưa lại.
Tiếng vó ngựa rối loạn đứt quãng, lộ rõ vẻ uể oải, hẳn là chúng đã lùng sục suốt một đêm. Và hiện giờ đã kéo đến đây.
May sao, từ tiếng vó ngựa cho thấy, chúng đã bị rừng thông chia cắt, chỉ có hai ba thớt ngựa mò được tới gần chỗ bọn họ.
Nhưng dù chỉ có hai ba người, thì cô và Lý Thư Bạch cũng làm sao đối phó được? Giờ y đã thế này, sao chịu nổi cảnh tháo chạy trên đường núi gập ghềnh?
Nghĩ đến đây, cô bật dậy, quất cho Địch Ác một roi đau điếng. Con ngựa đang dựa vào gốc cây gà gật tức thì hí dài một tiếng, giận dữ thở phì phì lao đến chỗ cô.
Hoàng Tử Hà hạ giọng thật thấp, giơ tay trỏ con đường phía trước, bảo nó, “Chạy đi! Mau chạy đi!”
Địch Ác bị đau, lồng lên như tên bắn, vượt qua khe suối, lao thẳng về phía khoảnh rừng tối đen phía trước.
Cô cũng lấy hết sức kéo Lý Thư Bạch dậy, giấu y vào bụi rậm bên bờ suối còn mình ngồi bên cạnh, nín thở mở to mắt nhìn ra ngoài.
Hai thớt ngựa từ thung lũng đằng sau phi tới, băng qua bụi cây mà họ ẩn nấp, nhằm thẳng hướng Địch Ác vừa chạy đi. Một kẻ dẫn đầu truy đuổi, còn kẻ kia giương cung lắp tên bắn ra, tức thì một ngọn lửa nhỏ bay vút đi, vạch một luồng sáng như thanh loan đao xé toang màn đêm tăm tối.
Cô ngồi trong bụi cỏ đợi thêm một lúc thật lâu, tới khi không nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, bốn bề yên tĩnh lại như lúc ban đầu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa dám bước ra ngay mà nhích lại, bó chặt chỗ lá thuốc vừa bị xê dịch, thấy vết thương sau lưng y không chảy máu nữa, mới hơi yên lòng, ngoái đầu nhìn ra con suối bên ngoài.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô đã giật bắn mình.
Một bóng đen đã đứng lù lù trước bụi cỏ cô nấp tự khi nào.
Tay người nọ dắt một thớt ngựa, hiển nhiên cũng là một trong những kẻ truy kích, nhưng chẳng biết tại sao không đi theo hai người kia, mà nán lại đây.
Lúc này, hắn đang đứng dưới ánh trăng, im lìm nhìn cô.
Vầng trăng đã ngả về Tây, ánh sáng từ sau lưng hắn hắt lại, mặt hắn bịt khăn đen, chỉ để lộ ra đôi mắt lóe sáng, trừng trừng nhìn cô.
Hoàng Tử Hà chợt thấy tim ngừng đập, ngồi đờ ra nhìn Lý Thư Bạch đang mê man.
Rốt cuộc kẻ nọ cũng rời mắt khỏi cô mà nhìn sang Lý Thư Bạch, đoạn hạ giọng nói thật chậm rãi, “Quỳ vương Lý Thư Bạch.”
Hắn nói giọng Từ Châu trầm khàn, chính là kẻ ra lệnh truy kích bọn họ, hẳn là đầu lĩnh của đám sát thủ.
Nỗi kinh hoàng dâng lên trong lòng Hoàng Tử Hà, cô muốn đứng dậy nhưng hai chân cứ nhũn ra, lại ngã ngồi xuống cạnh Lý Thư Bạch.
Kẻ nọ rút thanh kiếm đeo ở thắt lưng ra, từng bước tiến lại gần hai người, thân hình hắn chắn mất ánh trăng, bóng hắn đổ xuống người họ, Hoàng Tử Hà sợ đến tưởng chừng nghẹt thở.
Ánh mắt hắn lướt qua người cô rồi dừng ở Lý Thư Bạch, hắn giơ cao thanh kiếm trong tay, toan đâm vào tim y.
“Ta biết ngươi là ai rồi!” Đúng lúc này, cô thình lình la lên, chặn đứng động tác của hắn.
Kẻ nọ khựng lại, lạnh lùng liếc cô, nhưng chẳng hề lên tiếng.
“Ngươi đổi giọng nói, cố ý bắt chước giọng Từ Châu để bọn ta tưởng ngươi là bè đảng cũ của Bàng Huân báo thù cho chủ, đúng không?”
Hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa mũi kiếm nhằm thẳng vào yết hầu cô.
Lồng ngực cô phập phồng dữ dội, hơi thở ngắt quãng vì thanh kiếm trỏ vào cổ họng, giọng nói cũng nghẹn lại, vừa thấp vừa khẽ, “Nhưng thật ra ta biết ngươi là người trong kinh, hơn nữa rất có thể còn xuất thân từ thập ty, vì…”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ lại, ấp a ấp úng, tựa hồ sợ đến nỗi nói không ra lời. Kẻ kia hơi khom người cúi đầu ghé tai lại, muốn nghe rõ hơn.
“Vì khi ngươi rút kiếm, ngón cái khẽ miết sang bên cạnh theo thói quen…” Cô nói đến đây, hắn mới sực hiểu ra, vô thức nhìn xuống bàn tay phải đang cầm kiếm của mình.
Chỉ một cái liếc mắt, song hắn chợt thấy trước mắt hoa lên, Hoàng Tử Hà đã từ trong bụi cỏ xông ra, vơ một nắm cát ném vào mắt hắn.
Kẻ nọ phản ứng cực nhanh, lập tức xoay người tránh được, tiếc rằng đôi bên quá gần nhau, trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, hắn bỗng thấy sườn trái mát lạnh. Tuy tránh được không để trúng chỗ hiểm, nhưng trong mạng sườn vẫn bị thương, máu tươi tuôn ra xối xả.
Hắn đè chặt sườn trái, loạng choạng lùi liền hai bước, hai mắt không tài nào mở ra được, đành một tay cầm kiếm, một tay bịt vết thương, vung kiếm xuất ra một loạt chiêu phòng thủ, không để cô áp sát lại gần.
Chỉ nghe Hoàng Tử Hà nói, “Đốc kiếm của người trong thập ty ở kinh thành đều có chốt cài, để phòng khi đi lại giữa phố đông kiếm khỏi bị xóc nảy bật ra, đồng thời cũng ngầm răn đe người dùng không được tùy tiện rút kiếm. Bởi thế khi người của thập ty rút kiếm đều có thói quen gảy ngón cái mở chốt cài ra. Nếu ngươi là bè đảng cũ của Bàng Huân từ Từ Châu đến, sao lại có thói quen này?”
Kẻ kia không nói nửa lời, chỉ bịt chặt sườn trái, thấy cơn đau dữ dội buốt đến tận xương, không đứng vững nổi, đành phải dựa vào gốc cây sau lưng, dốc nốt chút sức tàn điểm huyệt cầm máu rồi trừng trừng nhìn cô, bất động. Tuy hắn vẫn cầm kiếm nhưng thân thể đã run bắn lên, chẳng còn sức tấn công nữa.
Hoàng Tử Hà xé một mảnh áo ngoài, tiến lại gần hắn.
Kẻ nọ nhìn cô chòng chọc, không hé răng nửa lời, song ánh mắt hết sức phức tạp, không sợ hãi, không oán hận, chỉ có bất lực và kinh ngạc.
Hoàng Tử Hà cũng chẳng hơi đâu dò đoán ánh mắt của hắn, cô đi thẳng tới trước mặt hắn, một chân giẫm ngay lên kiếm còn chân kia đá mạnh vào cổ tay hắn. Dù dũng mãnh đến đâu chăng nữa, hắn cũng không ngăn được tiếng rên khẽ, thanh kiếm trong tay tức thì rơi ra.
Hoàng Tử Hà nhanh nhẹn tóm lấy hai tay hắn, dùng mảnh vải vừa xé trói lại, rồi tiện tay giật khăn che mặt của hắn xuống, trông thấy một gương mặt lạ lẫm mà tẻ nhạt, gần như hễ thấy là quên, bèn nhét ngay tấm khăm che mặt vào miệng hắn.
Xử lý xong xuôi, cô mới nhặt lấy thanh kiếm, rồi ngồi thụp xuống trước mặt, xem xét vết thương của hắn. Một kiếm vừa rồi của cô rất nặng tay, gần như rạch toác da bụng hắn, nếu hắn phản ứng chậm một hút, chắc đã bị cô xẻ toang bụng.
Hoàng Tử Hà lật đi lật lại thanh đoản kiếm, trông thấy bên trên khắc rõ hai chữ “Ngư Trường” thì buột miệng lẩm bẩm, “Thảo nào.”
Đoạn cô xé vạt áo kẻ nọ, băng bó quấy quá bên ngoài cho hắn, cũng chẳng quan tâm hắn sống hay chết. Mãi tới lúc đứng dậy, thấy hắn vẫn trừng trừng nhìn mình không chớp mắt, cô mới ném lại một câu, “Yên tâm đi, giờ ta chưa giết ngươi đâu. Dù sao nếu đồng bọn của ngươi lần tới đây, ta cũng có thể đem ngươi ra làm con tin.”
Vất vả cả đêm, cuối cùng chân trời cũng tang tảng sáng, sắp đến lúc bình minh. Hoàng Tử Hà đi xuống khe suối vốc nước rửa mặt, nước lạnh táp vào mặt khiến cô tỉnh táo hẳn. Cô vẩy ráo tay rồi dắt ngựa của tên kia lại, lục lọi cái túi đeo trên mình ngựa.
Ngoại trừ cung tên, trong túi còn có mấy quan tiền, dăm viên muối, mấy lọ thuốc cầm máu, và một lọ phán bột không rõ công dụng. Cô mở nắp ngửi thử, thấy có mùi đại hoàng và sinh địa, bèn cầm tới trước mặt tên kia.
Hắn đã mất quá nhiều máu, cặp mắt cũng hơi thất thần.
Hoàng Tử Hà kề thanh đoản kiếm vào cổ hắn rồi móc tấm khăn nhét trong miệng hắn ra, hỏi, “Đây là gì?”
Kẻ nọ liếc mắt nhìn, nghiến răng đáp, “Ta mắc chứng đau đầu, mỗi lúc phát bệnh lại chiêu ngụm nước nuốt một ít thuốc này.”
Hoàng Tử Hà cười nhạt, “Ai lại dùng sinh địa và đại hoàng trị đau đầu? Đây rõ ràng là thuốc giải độc!”
Hắn nhắm nghiềm mắt lại, chẳng buồn nhìn cô, cũng chẳng hé nửa lời.
“Ta không biết các ngươi dùng cách nào để lừa gạt Kỳ Lạc quận chúa, nhưng quận chúa dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, các ngươi đã chuẩn bị độc châm, ắt sẽ có sẵn thuốc giải, phòng khi xảy ra chuyện gì cũng có thể cứu chữa kịp thời để trở về còn có cái ăn nói. Tiếc rằng quận chúa không dùng được nữa. Thứ ngươi đem theo đây chính là thuốc giải, đúng không?”
Rốt cuộc hắn cũng chịu mở miệng, nhưng vẫn dùng giọng Từ Châu khàn khàn, “Mỗi lần dùng nửa thìa, pha vào nước.”
Hoàng Tử Hà cứa nhẹ kiếm vào cổ hắn, “Nếu ngươi dám nói láo, để Quỳ vương xảy ra chuyện gì, thì ta cũng không giết ngươi đâu. Hoạn quan như ta, thích nhất là khiến người khác thành ra giống mình đấy…”
Nói rồi, cô dịch thanh đoản kiếm xuống, gí sát vào bụng dưới hắn.
Tên thích khách thở gấp, vẻ mặt hơi đờ đẫn, rõ ràng là mất máu quá nhiều. Nhưng hắn vẫn nhìn dán vào cô, cất giọng trầm thấp mà rành rọt, “Một cô gái xinh đẹp như thế, không dưng sao lại… mạo xưng hoạn quan?”
Hoàng Tử Hà sững người, không ngờ lại bị hắn nhìn thấu chân tướng. Cô không tưởng tượng nổi đám người này đã tra được cả thân phận của mình, nhất thời vừa cuống vừa giận, vội nhét tấm khăn che mặt vào miệng hắn.
Đoạn cô lần tới chỗ hôm qua hút máu độc cho Lý Thư Bạch, quệt thanh đoản kiếm vào bãi máu độc đã nhổ ra, rồi quay lại chỗ tên thích khách, dùng kiếm dính máu độc đâm vào bắp chân hắn.
Tên thích khách bắt đầu mê man vì mất máu đột nhiên thấy toàn thân đau đến co rúm người lại, trợn trừng mắt nhìn cô, miệng không ngừng ú ớ.
Chẳng để hắn kịp phân bua, cô đã vạch ngay lớp vải bên ngoài, thấy vết thương không bao lâu đã đen bầm, mới móc tấm khăn bịt miệng ra, đổ ít thuốc vào miệng hắn rồi nói, “Đem ngươi ra thử thuốc trước, nếu ngươi có chết cũng đừng oán ta.”
Hắn trừng trừng nhìn cô đầy căm hận, song vừa nuốt thuốc vào thì miệng đã bị bịt lại ngay, chỉ có thể trừng mắt chứ không hề có cơ hội lên tiếng.
Hoàng Tử Hà ngồi bên cạnh hắn hồi lâu, thấy vết thương ở chân hắn từ từ bớt đen bầm mới yên tâm nhặt lọ thuốc giải lên chạy tới bên cạnh Lý Thư Bạch, mở nắp lọ ra. Ở nơi đồng không mông quạnh thế này chẳng tìm đâu ra thìa, cô đành áng chừng dốc một ít vào miệng y, rồi ngắt một chiếc lá to cuộn lại, múc ít nước đổ từ từ để y nuốt vào.
May sao Lý Thư Bạch tuy mê man nhưng vẫn nuốt theo phản xạ. Hoàng Tử Hà lại cởi áo y ra, gỡ nắm thảo dược đắp hôm qua xuống, bôi thuốc cầm máu lên rồi băng bó lại cẩn thận.
Xong xuôi mọi chuyện thì trời đã sáng. Khói lam thấp thoáng vờn quanh núi, ánh nắng len qua tán lá trên đỉnh đầu rọi xuống, rung rinh chập chờn.
Hoàng Tử Hà đứng dậy, thấy tên thích khách kia đã bắt đầu mơ màng, nhưng hai mắt vẫn nhìn dán vào mình không rời. Cô bèn vờ như không thấy, quay lưng đi ra bờ suối rửa tay, bấy giờ mới phát hiện tóc tai đã xổ tung xõa dài, mái tóc đen dày càng tôn lên gương mặt trắng nõn, đường nét của nữ tử không giấu được.
Cô vội búi lại tóc rồi lấy hai mũi tên còn lại trên mình ngựa vào khe suối đứng rình.
Khe suối khá nông, cá cũng gầy nhỏ nhưng lại khá nhiều, còn không biết sợ người. Hoàng Tử Hà vần đá xuống suối làm thành con đập nhỏ, rồi chậm rãi dịch chuyển từng tảng đá, thu hẹp vòng vây lại, cuối cùng cũng quây được mấy con cá, bấy giờ mới vung mũi tên đâm xuống, chỉ trong nháy mắt đã đâm được hai con cá bằng bàn tay, không ngừng quẫy cọ.
Cô xách cá lội đến bên bờ, bỗng sực nhớ ra cách bắt cá này là anh trai dạy cho khi còn nhỏ.
Hồi ấy anh trai để tóc trái đào, còn cô làm cái đuôi lẵng nhẵng đi theo. Vậy mà giờ đây, cô dùng cách anh dạy để bắt cá, còn anh đã thành người thiên cổ, mục rữa dưới mồ.
Nghĩ đến đó, cô lại không nén được đau buồn, thần người ra bên mép nước một lúc mới giơ cánh tay lên che mắt, để mấy giọt nước mắt vừa ứa ra khóe mắt thấm cả vào tay áo.
Người chết là hết, giờ cô đâu còn thời gian mà đau đớn nữa?
Cô cầm hai con cá lên bờ, dùng kiếm Ngư Trường mổ bụng moi ruột, rồi thái thành từng lát mỏng, lọc hết xương đi.
Cô không dám đốt lửa, sợ đám sát thủ sẽ tìm đến, may mà người thời nay chuộng món gỏi cá. Có điều trước đây cô ăn gỏi cá luôn phải có nước chấm, giờ ăn không thấy tanh ngòm.
Hoàng Tử Hà nhanh trí lấy ngay bọc muối của tên thích khách ra, xát lên miếng cá rồi cầm đến trước mặt hắn, một tay cầm kiếm trỏ vào hắn, tay kia móc khăn bịt miệng ra, “Đói chưa? Cho ngươi ăn cái này, không được kêu lên đấy.”
Thích khách ngạc nhiên nhìn Hoàng Tử Hà, mãi tới lúc cô bóp miệng hắn nhét một miếng cá vào, mới sực hiểu ra cô cho hắn ăn thật. Thấy đôi mắt sáng rực như sao chăm chú nhìn mình, hắn ngẩng ra, nhai mà chẳng biết mùi vị gì nữa.
“Ngon không?”
Hắn hồi tưởng lại giây lát rồi đáp, “Tanh…”
“Xát muối của ngươi rồi đấy, không ngon à?”
“Miễn cưỡng thì cũng nuốt được.”
Hoàng Tử Hà lại cho hắn ăn thêm miếng nữa, chăm chú quan sát nét mặt của hắn.
Hắn cũng không né tránh ánh mắt cô mà đăm đăm nhìn lại, hỏi khẽ, “Sao ngươi đối tốt với ta thế?”
Nhưng Hoàng Tử Hà chẳng buồn để tâm, thấy hắn đã ăn hết hai miếng cá, bèn nhét lại khăn vào miệng, “Xem ra muối của ngươi không có độc.”
Tên thích khách chỉ biết trợn trừng mắt nhìn theo bóng cô đi khỏi, nhệch mồm cười ảo não.
Hoàng Tử Hà ăn hết nửa chỗ cá, rồi bưng phần còn lại đến chỗ Lý Thư Bạch, quỳ xuống, cầm tay y áp vào má để thăm nhiệt độ.
Thuốc giải đã phát huy tác dụng, tuy uống hơi muộn nên y vẫn chưa tỉnh lại, nhưng ít nhất sắc đen trên mặt đã tan đi, khuỷu tay trái cũng không sưng tấy nữa.
Hoàng Tử Hà thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu mệt mỏi sợ hãi suốt đêm thoắt chốc được đẩy lùi, cô cảm thấy cả người bải hoải, ngã ngồi xuống đất, trước mắt tối sầm, vội giơ tay lên đỡ trán, tựa đầu vào đầu gối nhắm mắt dưỡng thần một lúc lâu.
Đợi cơn choáng váng qua đi, cô mở mắt ra, mới phát hiện Lý Thư Bạch đã tỉnh lại, đang he hé mắt nhìn mình không chớp.
Cô vừa mở mắt, ánh mắt đôi bên đã giao nhau.
Trông thấy đôi mắt trong veo của y, bao hoang mang lo sợ cả đêm bỗng tan biến, cô bất giác cúi xuống nhìn y, nước mắt cứ ứa ra, “Gia… cuối cùng cũng tỉnh rồi…”
Thấy cô rơi nước mắt, Lý Thư Bạch dù đang mệt cũng mỉm cười, “Ừm, tỉnh rồi.”
Bắt gặp nụ cười bất ngờ của y, Hoàng Tử Hà chợt thấy như có thứ gì vừa chạm đến cõi lòng, lớp lớp tâm tư từ từ hé ra như đóa hoa đang bừng nở.
Tựa một đứa bé lần đầu thấy tuyết tan, một con phù du lần đầu rơi lên cánh hoa, một con ve lần đầu bò ra khỏi hốc cây tăm tối nhìn lên bầu trời xanh thẳm, trông thấy một thứ hoàn toàn mới mẻ lạ lẫm, chẳng biết là gì, nhưng lại vô cùng hấp dẫn, không thể rời mắt.
Ánh nắng được sàng lọc qua tán lá đại thụ ken dày, thành những sợ tơ vàng ánh đỏ. Gió nhẹ hiu hiu, cành lá lay động, những đốm sáng vàng rực không ngừng nhảy nhót trên mặt trên người họ.
Giữa khung cảnh ấy, cả hai đều thấy như vừa được tái sinh, cứ đăm đăm nhìn người kia thật lâu.
Cô giơ tay sờ trán y, thấy vẫn còn hâm hấp, nhưng dẫu sao y cũng đã tỉnh lại. Khóe mắt vẫn rưng rưng, nhưng khóe môi cô đã hé nụ cười, run rẩy nói, “Gia tỉnh lại rồi… Tốt quá…”
Vừa thoát đại nạn, lại trông thấy nụ cười tươi tắn trước mắt, y chỉ muốn giơ tay lên chạm vào mặt cô, nhưng chợt nhận ra toàn thân bải hoải vô lực, cánh tay nặng trịch như đeo đá, đành mỉm cười nhìn cô, khẽ ậm ừ.
“Gia đói bụng không? Muốn uống nước không?” Thấy y chớp chớp mắt, cô liền đứng dậy múc ít nước bưng đến, đút cho y hai hớp.
Y nằm dưới đất, nuốt rất khó khăn, nước trào cả ra khoé miệng.
Cô nghĩ ngợi rồi đỡ đầu y dậy, cho gối lên đùi mình, sau đó mới kề phiến lá cuộn lại đựng nước lên môi y, thận trọng từng ly từng tí, để y uống từ từ từng ngụm một.
Đợi y uống xong, cô bẻ hai cành cây, gắp cho y mấy miếng gỏi cá.
Y ăn rất chậm, dáng vẻ hết sức khó nhọc và đau đớn, nhưng vẫn chăm chú nhìn cô, ăn từng miếng từng miếng đến hết non nửa.
Hoàng Tử Hà rù rì giải thích, “Nô tài không dám đốt lửa, sợ thích khách phát hiện, xin gia lượng thứ.”
Y chẳng nói nửa lời, chỉ gối đầu lên đùi Hoàng Tử Hà, lặng lẽ nhìn cô.
Bấy giờ cô mới nhận ra tư thế của hai người có phần quá mức thân mật, song trong tình cảnh này cũng chẳng biết làm sao, đành giấu đầu hở đuôi, nói lảng sang chuyện khác, “Nô tài biết vương gia ưa sạch sẽ, nhưng giờ ở đây… Đợi khi nào thoát hiểm, nô tài sẽ giúp gia tắm gội…”
Nói rồi cô thận trọng đặt đầu Lý Thư Bạch xuống đất, bứt mấy nắm cỏ lót bên dưới làm gối, sau đó mới bưng chỗ cá y ăn thừa xuống khe suối, vừa ngẩng lên đã thấy gã thích khách bị trói dựa vào gốc cây nhìn mình đăm đăm, ánh mắt hết sức sâu xa phức tạp.
Cô bất giác ngẩn người chột dạ nghĩ, cảnh tượng cô thân mật với Lý Thư Bạch vừa rồi chẳng phải đều lọt vào mắt hắn ư?
Nhưng nghĩ lại thì kẻ nọ chỉ là một tên thích khách, dù có nhận ra cô là con gái, lại hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ, cũng có can hệ gì đâu.
Nghĩ thế, cô lại rời mắt nhìn đi chỗ khác, chẳng thèm đếm xỉa, tựa hồ đối phương chỉ là cành cây ngọn cỏ.
Rửa sạch tay xong, cô mới đi đến trước mặt kẻ đó, ngồi xuống, kề kiếm vào cổ hắn, rồi moi chiếc khăn trong miệng ra, “Tên gì?”
Ánh mắt vẫn dán vào cô, lúc này lại chuyển hướng nhìn ra khe suối bên cạnh, “Có nói ngươi cũng không biết.”
“Thực tình ta cũng không muốn biết.” Cô đập nhẹ thanh đoản kiếm vào vai hắn. Lý Thư Bạch đã tỉnh nên giọng điệu cô cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, “Ta chỉ muốn tìm hiểu xem kẻ đứng sau ngươi là ai, rốt cuộc là kẻ nào cả gan hành thích Quỳ vương thôi.”
Kẻ kia đáp không chút do dự, “Đại vương chúng ta là Bàng Huân đã triệu tập trăm vạn âm binh dưới cửu tuyền, quyết lấy mạng Quỳ vương để báo thù rửa hận.”
Hoàng Tử Hà cười nhạt, “Lấy mạng vương gia làm gì? Để gia xuống dưới đó lại một tên bắn chết hắn hả?”
Thích khách cứng họng, lạnh lùng hừ một tiếng.
Hoàng Tử Hà thích thú nhìn hắn, “Ngươi xuất thân lương thiện, không quen dùng những lời tục tằn thô bỉ, rất ít kẻ trong quân mà vẫn giữ được phẩm chất ấy. Trong khi thuộc hạ cũ của Bàng Huân năm xưa đều là dân chạy nạn hoặc lính biên thuỳ, không thể có người như ngươi được.”
Hắn nghiến răng không đáp, chỉ trừng mắt nhìn cô đầy dữ tợn.
Hoàng Tử Hà phớt lờ cái nhìn chòng chọc của hắn, thuận thế ngồi thụp xuống vạt cỏ trước mặt, thanh kiếm trong tay không rời cổ hắn một khắc, “Ngoan ngoãn khai thật đi, ngươi rốt cuộc là ai? Kẻ nào phái ngươi hành thích Quỳ vương?”
Nghe cô uy hiếp, hắn bỗng phá lên cười nói, “Chi bằng ta nói cho ngươi biết chuyện này. Ngươi không biết ta là ai, không biết lai lịch ta thế nào, nhưng ta biết ngươi.”
Hoàng Tử Hà dùng kiếm vạch vạch lên cổ hắn, “Ngươi nói thử xem.”
“Ngươi nửa đêm canh ba nấp trong bụi cỏ, nên ta đoán họ của ngươi có bộ thảo đầu. Chúng ta gặp nhau vào giờ Dần, chữ Dần thêm bộ thảo đầu thành chữ Hoàng, ngươi họ Hoàng.”
“Đoán chữ cũng khá đấy.” Nói đoạn, cô lại lật kiếm đập vào vai hắn, “Có điều ta cho rằng ngươi đã biết thân phận ta từ trước, đây chẳng qua là đoán ngược ra thôi, phải không?”
Hắn cười cười, nhưng cơ mặt đã cứng lại, trông rất khó coi.
“Xem ra các ngươi bỏ khá nhiều tâm sức vào Quỳ vương, ngay cả một tên hầu nhãi nhép như ta cũng bị tra rõ thân phận.” Cô cười nhạt, rồi tiếp tục truy vấn, “Nói, rốt cuộc ai phái ngươi tới?”
Nào ngờ hắn vặn ngược lại, “Ngươi nói xem?”
“Ngươi là người kinh thành, lại hợp tác với Kỳ Lạc quận chúa, rõ ràng là một trong những thế lực trong triều. Nhưng người sai khiến ngươi lại bất chấp an nguy của Kỳ Lạc quận chúa, chắc hẳn cũng chẳng buồn nể mặt hoàng thất, không phải người trong hoàng tộc…”
“Sai rồi, kẻ phái ta đến, chính là người đứng đầu thiên hạ đó.” Hắn thuận miệng đáp.
Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn Lý Thư Bạch, thấy y vẫn nằm yên ở đó, mới trừng mắt nhìn tên thích khách, “Khai thật đi!”
“Ta nói thật mà, sao ngươi lại không tin?” Giọng điệu hắn bình thản tự nhiên, thậm chí ánh mắt còn có vẻ trêu ngươi.
Hoàng Tử Hà nhíu mày, thanh kiếm trong tay khẽ cứa vào cổ hắn, “Hoàng thượng vẫn muốn dùng Quỳ vương để cân bằng các thế lực trong triều, kiềm chế Vương Tông Thực, sao tự dưng lại châm lửa đốt mình?”
“À, Vương Tông Thực công công đã mắc bệnh nan y, không còn được bao lâu nữa rồi. Ngươi là tiểu hoạn quan bên cạnh Quỳ vương, lẽ nào chuyện nhỏ này cũng không biết?” Rồi chẳng thèm đếm xỉa đến thanh kiếm sắc lẹm đang kề vào cổ, hắn tặc lưỡi cảm thán, “Chẳng lẽ mù tịt không biết gì về kẻ địch như các ngươi mới là hay ư?”
“Nói nhăng nói cuội, ly gián triều đình và Quỳ vương như ngươi thì hay lắm hả?” Cô nhíu mày, biết có hỏi thêm cũng chẳng ích gì, bèn bịt miệng hắn rồi quay về chỗ bụi cỏ, nào ngờ Lý Thư Bạch đang mở mắt lắng nghe họ hỏi đáp nãy giờ.
Cô chỉ biết thở dài, “Nô tài không giỏi tra tấn bức cung.”
“Khỏi cần hỏi nữa, dù ngươi có giết hắn, hắn cũng không khai đâu… Thứ hắn phải bảo vệ còn quan trọng hơn chính bản thân hắn nữa.” Nói rồi, Lý Thư Bạch từ từ nhắm mắt lại. “Ngươi đi bảo hắn, nhờ hắn giúp ta huýt lên bốn tiếng, ba ngắn một dài. Nếu hắn không chịu thì cứ bảo một câu: Lũng Hữu, dưới gốc bạch du, tuyết bay mờ biên ải, tắt khói Phong Hoả đài.” (“Lũng Tây hành” của Vương Duy)
Hoàng Tử Hà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn gật đầu, đi đến trước mặt kẻ nọ, nhắc lại nguyên văn của Lý Thư Bạch.
Nghe xong, hắn sững sờ dựa vào thân cây, nhìn về phía Lý Thư Bạch, thấy y chẳng có động tĩnh gì mới thơt dài, nhắm mắt lại, nói khẽ, “Giờ thân thể ta rất yếu, không biết có huýt ra tiếng được không nữa.”
Hoàng Tử Hà là hung thủ khiến hắn thành ra thế này, nhưng cô vẫn thản nhiên ngồi xuống, một tay chĩa kiếm vào ngực hắn, tay kia cởi trói tay cho hắn.
Thích khách nhìn cô cười khổ não rồi đặt tay lên môi, chúm miệng huýt sáo.
Dù hắn đã đuối sức, nhưng mấy tiếng huýt vẫn vang vọng núi rừng, lan đi cả mấy dặm. Hoàng Tử Hà trói nghiến tay hắn lại, ngoái đầu nhìn quanh quất, chỉ thấy giữa rừng thông vi vút, một thớt ngựa đang phi đến như bay.
“Địch Ác!” Hoàng Tử Hà đứng phắt dậy, mừng đến nỗi chỉ muốn lao đến ôm lấy đầu nó vỗ về. Trải qua một đêm kinh hãi, cô chợt nhận ra, đôi lúc một con ngựa cũng có thể trở thành chỗ dựa.
Trái lại Địch Ác chẳng buồn nhìn Hoàng Tử Hà, phớt lờ vòng tay cô đang dang ra, phi thẳng về phía Lý Thư Bạch.
Hoàng Tử Hà câm nín quay lại vỗ nhẹ vào mông nó, nào ngờ lại thấy Địch Ác co chân toan đá mình, vội nhảy lùi lại né tránh. Còn đang bực bội, chợt nghe có tiếng cười khẽ.
Cô ngoái đầu nhìn, là tên thích khách kia. Tuy chỉ là một tiếng cười rất khẽ, nhưng cô lại thấy quen quen.
Hoàng Tử Hà nhíu mày săm soi gương mặt hắn, nhưng chẳng moi nổi một nét quen thuộc nào trên gương mặt trơ trơ tẻ nhạt đó. Cô thầm nghĩ, nếu có Chu Tử Tần ở đây lúc này, dựa theo lý thuyết xem xương đoán hình gì đó của gã, có phải sẽ nhận ra được diện mạo thật của kẻ nọ không?
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ngay cả việc cô là nữ cải trang Chu Tử Tần còn không nhìn ra, thì trông mong nỗi gì?
Ngoái lại trông thấy Địch Ác cúi đầu cọ cọ vào người Lý Thư Bạch, thái độ hung hăng vừa nãy đã biến đâu hết sạch, cô lại chạnh lòng nhớ đến Na Phất Sa, nhớ đến tiếng hí thê thảm của nó khi bị gãy chân ngã vào bụi cây, nỗi bi ai chẳng biết từ đâu ập đến, cô hằm hằm đi đến chỗ tên thích khách, nhét chặt miệng hắn rồi giận dữ đá cho mấy phát.
Bỗng dưng bị hành hạ, hắn hết sức ngạc nhiên, trừng mắt nhìn cô rồi quay phắt mặt đi.