Chương 163: Thuận dân? Bạo dân? (1)
Triệu Hãn rút đao ra, lập tức chém ngã một tên gia nô, lại lao tới bổ về phía Hoàng Tuân Đạo.
Hoàng Tuân Đạo cả người ngây dại, không phải Hoàng Lão Thực bị chọc giận sao? Sao Triệu Hãn cũng động thủ chém người?
Hơn nữa, chỉ là tranh cãi tiền bạc, một tú tài thế mà tự tay giết người. Giết một người còn chưa đủ, hơn nữa còn muốn giết Hoàng lão gia?
“A!”
Hoàng Tuân Đạo vừa mới xoay người, còn chưa kịp chạy trốn, đã bị một đao chém vào trên lưng. Con hàng này kêu thảm ngã xuống đất, nhịn đau hô to: “Mau cứu ta, mau cứu ta!”
Các gia nô không để ý tới Hoàng Lão Thực, nhao nhao lao về phía Triệu Hãn, vung côn bổng đánh loạn.
Triệu Hãn hôm nay không mang trường thương, binh khí có chút không thuận tay. Hắn chỉ lo xung phong về phía trước, một đao cắt đứt ngón tay gia nô cầm côn, tung người húc ngã một gia nô khác, cầm đao lại chém trúng cổ tay gia nô thứ ba.
Liên tục sát thương, trường hợp tanh máu, dọa gia nô khác lui hết về phía sau.
Hoàng Tuân Đạo đã bò dậy, lại bị đòn gánh của Hoàng Lão Thực đập trúng.
Hoàng Lão Thực điên cuồng vung đòn gánh, đã mất đi lý trí, trong miệng chỉ kêu: “Ta liều mạng với ngươi, ta liều mạng với ngươi...”
“Hảo hán tha... Ai u!”
Hoàng Tuân Đạo giãy dụa bò dậy, lại bị đánh ngã lần nữa, nằm ở trên mặt đất kêu toáng lên.
“Mau cứu lão gia!”
Đám gia nô thấy Triệu Hãn hung mãnh, không dám tiến lên cứng đối cứng, lập tức đi tìm Hoàng Lão Thực.
“Đừng chạy!”
Triệu Hãn cầm đao chém giết gia nô, ở sau khi chém ngã hai người, đám gia nô sợ tới mức chạy trốn hết. Bọn họ muốn chạy về, báo tin cho đại thiếu gia, nhị thiếu gia, mang theo càng nhiều gia nô hơn tới hỗ trợ.
Về phần Hoàng lão gia, ai dám đi cứu chứ?
Gia nô bị cắt mất ngón tay kia cũng không dám xoay người lại nhặt, vừa lăn vừa bò chuồn ra mấy trượng.
“Giết... Giết người rồi!”
Các tá điền kinh hô một tiếng, tập thể rời khỏi thật xa, lại to gan không đi, muốn nhìn Hoàng Lão Thực mang Hoàng Tuân Đạo đánh chết.
Triệu Hãn chỉ vào một tá điền: “Ngươi lại đây!”
Tá điền nơm nớp lo sợ tiến lên.
Triệu Hãn nhét đao vào trong tay người này, chỉ vào Hoàng Tuân Đạo nói: “Đi đâm hắn một đao.”
“Keng!”
Tá điền sợ tới mức cả người phát run, nắm không vững đao rơi xuống đất.
Triệu Hãn cười lạnh: “Ngươi không đâm hắn, ta liền giết ngươi. Nhanh lên!”
Tá điền lại vội vàng nhặt đao lên, hầu như là bị Triệu Hãn kéo qua, ở trên người Hoàng Tuân Đạo mang tính tượng trưng chém một phát.
“Đều không cho phép đi, ai đi ta giết kẻ đó!”
Triệu Hãn chỉ vào tá điền trên bãi sông.
Các tá điền đó đều bị dọa ngu người rồi, thế mà thực sự không có ai chạy, đều chỉ ngây ngốc đứng ở tại chỗ bất động.
Hoặc là, thật ra trong lòng bọn họ, thật sự không muốn đi.
“Ngươi, lại đây!” Triệu Hãn chỉ hướng một tá điền khác.
Người nọ vội vàng lắc đầu, không dám tiến lên, cũng không dám chạy trốn.
Trong lòng Triệu Hãn buồn bực không chịu nổi, hắn còn muốn tuyên truyền tư tưởng tạo phản, kích động cảm xúc tạo phản của các tá điền, cuối cùng lại bị ép sử dụng con đường của thổ phỉ—— đầu danh trạng!
“Ta đến!”
Đột nhiên một tá điền đứng ra, nói với Triệu Hãn: “Triệu lão gia, trong nhà ta chỉ có mẹ già. Ngươi nếu đồng ý dẫn ta đi, ta liền giết tên Hoàng lột da này!”
“Tốt!”
Triệu Hãn mừng rỡ: “Ngươi tên là gì?”
Người này nói: “Ta họ Giang, tên Giang Đại Sơn, không phải thế gia vọng tộc trên trấn, ở chỗ này cũng là chịu ức hiếp.”
“Hảo hán tử, đi đi!” Triệu Hãn đưa đao qua.
Giang Đại Sơn cầm đao sắc, đẩy ra Hoàng Lão Thực còn đang đánh người, một đao chém vào trên cổ Hoàng Tuân Đạo.
Triệu Hãn hạ lệnh: “Mậu Sinh, ngươi lập tức về khách sạn, mang tiên sinh à Thiết Ngưu gọi tới làm việc!”
Trần Mậu Sinh lập tức hành động, lần này hắn nhìn thấy giết người, cuối cùng đã không sợ hãi.
Về phần Tiểu Hồng và Tiểu Thúy, xa xa tránh ở một bên, hai tiểu nhị khách sạn sớm đã chuồn.
Tiểu Thúy tương đối sợ hãi, mặt Tiểu Hồng lại mang sự vui vẻ, hận không thể tự mình xông lên cho Hoàng Tuân Đạo một đao.
Triệu Hãn lại nói với Giang Đại Sơn: “Mang vài người chèo thuyền qua sông, mang thợ đá đối diện đón hết qua đây!”
“Được!”
Giang Đại Sơn hướng đám người hô: “Tên nào có trứng, đều đi theo ta.”
Trong một mảng tĩnh mịch, đột nhiên hai người đứng ra.
Bọn họ chủ động chạy tới bên cạnh Hoàng Tuân Đạo, vung xà beng sắt cùng đòn gánh, hướng cái xác đánh hai cái, sau đó theo Giang Đại Sơn cùng nhau chèo thuyền qua sông.
Triệu Hãn nói với tá điền còn lại: “Đều nghe rõ đây, ta đã giết Hoàng lão gia, ta còn muốn đi giết hai con trai của hắn. Đi theo ta làm, đều có đất có thể chia. Ta không phải cường đạo, giết người sẽ không đi, nhà ta có giao tình với tuần phủ. Tuần phủ là cái gì? Tuần phủ là quan lớn nhất Giang Tây. Ta muốn chiếm Hoàng gia trấn, đất đai đều chia cho các ngươi, quan phủ cũng sẽ không phái quân. Ai muốn chia đất, đều đứng ra!”
Chần chờ một lát, lục tục lại đứng ra ba người, đều là sắp sống không nổi nữa.
Tiểu Hồng đột nhiên lao tới, nhặt lên một tảng đá, đập hai phát ở trên xác Hoàng Tuân Đạo, sau đó hướng đám người hô: “Đại ca, đại ca còn không đứng ra. Muội cũng phản rồi, ca chạy nổi sao?”
Ca ca của Tiểu Hồng là Hoàng Hữu Điền hoảng sợ liên tục lui về phía sau.
Lui lại mấy bước, Hoàng Hữu Điền kiên trì tiến lên, giơ lên xẻng bắt đầu đánh vào cái xác.
Triệu Hãn cười nói: “Mấy vị huynh đệ này, đều có đất có thể chia. Ruộng của Hoàng lão gia, sau này chính là ruộng của chúng ta, ai muốn chia ruộng thì nhanh lên!”
Không có ai ra khỏi hàng nữa, bọn họ còn muốn quan sát.
Bởi vì hai con trai Hoàng Tuân Đạo vẫn còn sống, rất nhiều gia nô cũng có mặt, trừ phi mang những người đó cũng đánh chết.
Giang Đại Sơn mang các thợ đá đón qua sông, còn chưa kịp nói chuyện, Hoàng Thuận Thành, Hoàng Thuận Chương liền mang theo gia nô tới chém giết.
Bên kia, Trương Thiết Ngưu điên cuồng chạy tới, hai tay xách rìu to bản, kêu quang quác: “Thiết Ngưu ta đến đây!”
Lại nói Giang Đại Sơn đã nộp đầu danh trạng, mang theo hai tá điền lên thuyền.
Đó là một con đò, thuyền phu thấy không ổn, đã sớm trốn không còn bóng dáng.
Một tá điền trong đó chèo, một tá điền khác chống sào, đò rất nhanh lao về phía bờ bên kia.
Giang Đại Sơn tay cầm xẻng, thuyền chưa dừng vững liền nhảy xuống, vừa lúc có bốn thợ đá nâng một khối đá dài tới.
“Đại Sơn, các ngươi sao đến đây?” Một thợ đá trong đó hỏi.
Giang Đại Sơn cười nói: “Qua đây làm việc.”
Khi nói chuyện, hai tá điền khác cũng rời thuyền, đều tự cầm trong tay một cây đòn gánh.
Bảy người kết bạn tới mỏ đá, đốc công đang nằm ở bên bãi ngủ gật, để mấy tên giám công trông coi làm việc.