Chương 176: Làm đại sự (2)
Kế tiếp là hạng mục chi tiết ——
Thứ nhất, con dân Hoa Hạ tròn mười lăm tuổi, thừa nhận cương lĩnh cùng chương trình Đại Đồng hội, nguyện ý chấp hành quyết nghị của Đại Đồng hội, tiếp nhận Đại Đồng hội lãnh đạo, là có thể xin gia nhập Đại Đồng hội.
Thứ hai, chi hội viên Đại Đồng hội, không cầm bổng lộc, cần nộp hội phí.
Thứ ba, chi hội viên Đại Đồng hội, lấy thực hiện thiên hạ đại đồng làm nhiệm vụ của mình, không tiếc hy sinh tất cả của cá nhân.
Thứ tư...
“Nguyện ý gia nhập không?” Triệu Hãn mang điều khoản hội viết xong đưa qua.
Phí Như Hạc nghiêm túc đọc xong toàn bộ nội dung, vò đầu nói: “Chỗ Đại đồng hội đến, đều chia ruộng chia tài sản giống trấn Võ Hưng?”
Triệu Hãn cười nói: “Ngươi là muốn hỏi, nếu ta đánh tới huyện Duyên Sơn, xử lý Phí gia như thế nào à?”
“Đúng, chính là cái này.” Phí Như Hạc gật đầu nói.
Triệu Hãn đã sớm nghĩ sẵn rồi: “Liền lấy nhà ngươi để nêu ví dụ. Thứ nhất, phải chia hộ khẩu, trong nhà ngươi quá nhiều người, nhị thúc, tam thúc tự lập môn hộ...”
“Vì sao phải chia môn hộ?” Phí Như Hạc ngắt lời nói.
Triệu Hãn trả lời: “Tránh cho tông tộc địa phương đuôi to khó vẫy.”
Phí Như Hạc nói: “Ngươi tiếp tục.”
Triệu Hãn lại nói: “Thứ hai, cửa hàng, phường làm giấy cùng phường sao trà của Phí gia, có thể giữ lại hết. Nhưng, không thể sử dụng gia nô làm việc, phải xé bỏ khế ước bán mình, sửa thành khế ước thuê. Nô bộc trong nhà ngươi, cũng phải sửa thành khế ước thuê. Có thể ký ba năm năm năm, nhưng nhiều nhất chỉ có thể ký năm năm. Hết hạn khế ước, có thể kéo dài giao kèo, nếu người làm thuê không muốn kéo dài, không thể ngăn họ rời khỏi.”
“Khế ước chưa hết kỳ hạn, người làm thuê muốn đi thì sao?” Phí Như Hạc hỏi.
Triệu Hãn giải thích: “Các ngươi có thể báo quan, để người làm thuê bồi thường tiền trái với giao kèo. Tiền trái giao kèo có hạn chế, không thể vượt qua năng lực thừa nhận của người làm thuê.”
Phí Như Hạc gật đầu nói: “Hiểu, ngươi tiếp tục nói.”
Triệu Hãn lại nói: “Thứ ba, đất đai trong nhà ngươi, dựa theo hộ tịch dân cư để tính, mỗi người chỉ có thể giữ lại hai trăm mẫu. Còn lại tịch thu toàn bộ...”
“Ngươi điên rồi!”
Phí Như Hạc đột nhiên đứng lên, chỉ vào Triệu Hãn nói: “Ngươi làm như vậy, không được thiên hạ, thân sĩ đại tộc sẽ hận chết ngươi!”
“Ngươi nghe ta nói xong đã.” Triệu Hãn cười nói, “Nếu nguyện ý chủ động hiến đất đai, như vậy đất đai còn lại, trong vòng mười năm miễn thu thuế ruộng, trong hai mươi năm thuế ruộng giảm phân nửa. Mỗi người giữ lại hai trăm mẫu đất, đủ các ngươi ăn mặc chi phí, huống chi còn có cửa hàng, phường làm giấy cùng phường sao trà.”
Cơn giận của Phí Như Hạc hơi tiêu giảm, liên tục lắc đầu: “Hãn Nhi, ngươi như vậy thực sự không được. Ta là không sao cả, ta lại không ham hưởng thụ. Nhưng con em thân sĩ khác thì sao? Mượn Phí Như Di để nói, hắn ở Tô Châu tiêu tiền như nước chảy, một món áo quần lố lăng đã giá trị trăm lượng vàng. Ngươi nếu giết đến huyện Duyên Sơn, hắn tất nhiên chiêu mộ hương dũng đánh trận với ngươi!”
“Ài, Đại Minh sắp diệt vong, ngươi biết không?”
Triệu Hãn thở dài nói: “Hai tỉnh Thiểm Tây, Sơn Tây dân loạn, triều đình càn quét vài năm, nông dân quân càng tiêu diệt càng nhiều. Phúc Kiến, Quảng Đông, Giang Tây, Hồ Quảng, cũng liên tiếp bùng nổ dân loạn, Mân Tây, Cống Nam bây giờ còn chưa dẹp yên. Bắc Trực, Sơn Đông, Hà Nam Bạch Liên giáo, diệt mà sống lại, diệt trừ không hết. Liêu Đông lại bị Thát tử chiếm, hàng năm đánh phá quan ải. Triều đình không có tiền, tăng thuế, mà nay chỉ có lương thực tiền bạc quân đồn trú, về sau sợ đòi cả tiền chinh phạt. Ngươi cảm thấy, có phải đến tận thế vương triều rồi hay không?”
Phí Như Hạc im lặng.
Triệu Hãn tiếp tục nói: “Giang Tây hôm nay, chỉ thiếu một hồi tai nạn lớn, đến lúc đó nhất định khói lửa nổi lên bốn phía. Ngươi có biết dân loạn là bộ dáng thế nào không? Để ta tới giành chính quyền, còn cho ngươi mỗi người giữ lại hai trăm mẫu đất, còn giữ lại cho ngươi cửa hàng cùng xưởng. Gặp nông dân khác khởi sự, sợ không trực tiếp mang nhà ngươi cướp sạch!”
Phí Như Hạc vẫn như cũ không nói lời nào.
Triệu Hãn tiếp tục nói: “Nam Cống bên kia điền binh, chỉ bảo địa chủ giao ra ba thành đất đai, còn lại giảm tiền thuê giảm lợi tức. Bọn họ xem như khắc chế hiếm có, ngươi biết Sơn Tây, Thiểm Tây là bộ dạng quỷ gì không?”
Phí Như Hạc quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tựa như không muốn nhìn Triệu Hãn thêm một cái.
Triệu Hãn nói: “Hai tỉnh Sơn Tây, Thiểm Tây, nơi nông dân quân đi qua, thân sĩ đại tộc không một ai may mắn thoát khỏi. Bọn họ trái lại không cần đất đai, lại muốn xét nhà diệt tộc, mang lương thực tiền bạc cướp sạch, mang gia nô, tá điền, bình dân toàn bộ cuốn đi tòng quân. Tựa như châu chấu, càng lăn càng nhiều, ăn xong một huyện, lại đi châu sau, sau khi quá cảnh mấy thành bỏ hoang!”
Phí Như Hạc rốt cuộc vẻ mặt chấn động, có thể là liên tưởng đến nhà mình gặp phải loại tình huống này.
Triệu Hãn chỉ ra bên ngoài: “Ta ở trấn Võ Hưng quậy một hồi, vài thôn chung quanh, tá điền tất cả đều rục rịch. Ngươi tin hay không, chỉ cần ta thả ra một chút tin tức, bản thân bọn họ liền giết địa chủ khởi sự. Vì sao sẽ như vậy? Ngươi có dám trả lời hay không?”
Phí Như Hạc chỉ có thể kiên trì giải thích: “Nơi này không giống với huyện Duyên Sơn, huyện Duyên Sơn giàu có hơn, nơi này quá nghèo!”
Triệu Hãn cười lạnh: “Đối với dân chúng nghèo khổ mà nói, huyện Duyên Sơn giàu có, chỉ là bọn họ có thể miễn cưỡng sống sót. Ta đã nói rồi, huyện Duyên Sơn chỉ thiếu một hồi tai nạn lớn! Vì sao cục diện như thế? Thân sĩ xâm chiếm quá nhiều đất đai, bóc lột đối với tá điền đã đến cực hạn!”
Phí Như Hạc giải thích: “Nhà ta cũng không mang tá điền ép tới chết, dù là ông nội của ta, cũng sĩ diện, tiền thuê ruộng thu phi thường thấp.”
“Nhà ngươi thu thấp? Tộc trưởng Phí thị thì sao? Lão già chết tiệt đó thu nặng lắm!” Triệu Hãn cười lạnh nói, “Một khi nông dân khởi sự, mặc kệ nhà ngươi tiền thuê đất thấp hay không, mang toàn bộ Phí thị ngươi đều cướp sạch rồi nói sau. Ta hỏi lại ngươi, đất đai Phí gia là do đâu mà có?”
Phí Như Hạc trả lời: “Làm ăn kiếm tiền, mua được.”
“Chính ngươi tin sao?” Triệu Hãn châm chọc, “Hai trăm năm trước, Phí thị chỉ nằm trong xó Hoành Lâm, dù là sau khi làm ăn lập nghiệp, cùng lắm cũng chỉ có hơn một ngàn mẫu đất. Hôm nay, đất đai Phí thị các tông cộng lại, ít nhất có mấy chục vạn mẫu nhỉ? Đều là nghiêm chỉnh hẳn hoi mua? Các tông Phí thị, nhà ai không cho vay nặng lãi? Bao gồm nhà ngươi!”
Phí Như Hạc không còn lời nào để chống đỡ.