Chương 203: Hiệp lộ tương phùng (2)
Tiếp đó là chia ruộng, nản thân hắn là đại địa chủ, tất cả thủ hạ đều là tiểu địa chủ, rồi lại chia ruộng cho rất nhiều người nghèo trở thành trung nông.
Trong nháy mắt, đã đứng vững gót chân ở trấn Thiên Hà.
Địa hình chỗ này lợi hại hơn, hai bên bờ sông đều là núi lớn, đất trồng ruộng hoặc là trong núi, hoặc là ở bên bờ sông. Nếu có quan binh đánh tới, có thể chạy vào trong núi, rất dễ chuyền đổi giữa công và thủ.
Thời gian lúc nửa đêm.
Lý Bang Hoa đang ngủ ở khoang thuyền, đột nhiên bị tiến hô giết làm bừng tỉnh, chỉ thấy hai bên bờ sông có vô số đèn đuốc sáng lên.
Binh lính canh gác ở hai bên bờ, có một vài người đã bị cường đạo chém chết, một vài người sợ tới mức nhảy sông chạy trốn, cũng có một vài người nhanh chân chạy trốn lên trên thuyền.
Nhóm binh lính vô cùng kinh hãi, nhanh chóng chặt dây thừng nhổ neo, lái thuyền rời khỏi nơi này.
Trong bóng đêm, một thuyền lớn không may va phải đá ngầm, mấy thuyền nhỏ bị lật úp trong dòng sông chảy xiết.
Lý Bang Hoa vô cùng phẫn hận, nhưng lại không có các nào, muốn chèo thuyền quay lại thì phải dùng đến người kéo thuyền, mà ở chỗ này đến một người kéo thuyền cũng không tìm thấy.
Vì sao?
Bởi vì người kéo thuyền đều là người của Phí Ánh Củng, hơn nữa đã chia đất đai, thỉnh thoảng còn có đạo tặc không chuyên nghiệp đi huyện Vĩnh Tân cướp bóc.
“Tứ gia, bắt được một người sống!”
Một binh lính bị thương được đưa đến trước mặt Phí Ánh Củng, đã sợ tới mức cả người xụi lơ.
Phí Ánh Củng tự mình thẩm vấn nói: “Ai dẫn binh?”
“Lý Thượng thư.” Người lính đó thành thật trả lời.
“Cái gì? Thượng thư?”
Phí Ánh Củng nghĩ là mình nghe nhầm, hẳn chỉ là chiếm đoạt một thân trấn nghèo nàn mà thôi, đơn giản chính là dẫn người đi huyện nha cướp lương tiền, có cần dùng đến Thượng thư tự mình dẫn binh đi trấn áp không?
Người lính giải thích nói: “Cát Thủy Lý gia, Lý Thượng thư.”
Sắc mặt Phí Ánh Củng cổ quái, hắn từng học ở thư viện Bạch Lộ Châu. Lúc này, Lý Bang Hoa bãi quan ở nhà, được mời đi thư viện dạy học, Phí Ánh Củng còn từng nghe giảng mấy tháng.
Nói cách khác, Lý Bang Hoa là thầy của Phí Ánh Củng.
Phí Ánh Củng vội vàng hỏi: “Lý Thượng thư sao lại dẫn binh đến tận đây?”
Người lính trả lời: “Huyện Lư Lăng có tặc… Có nghĩa sĩ, giết địa chủ, chia ruộng đất, nháo một trận lớn. Tuần phủ dẫn binh đi tiêu diệt, Lý Thượng thư dẫn chúng ta đi chặn đường lui.”
Phí Ánh Củng không tin, lầm bầm nỏi: “Rốt cuộc tiểu tử kia đã phạm phải cái gì? Có thể dẫn cả Lý thượng thư và Tuần phủ tới.”
Nói xong, một kiếm đâm chết người lính.
Buổi sáng hôm sau, Phí Ánh Củng sắp xếp người, đến thượng du canh gác suốt ngày đêm, một khi phát hiện quan binh thì lập tức di chuyển vào núi.
Về phần Lý Bang Hoa đột nhiên bị tấn công, lúc hừng đông kiểm kê số người, tức đến muốn giết bằng được đám cướp trấn Thiên Hà kia!
Hơn hai trăm ba nươi binh lính, lúc này chỉ còn lại hơn một trăm chín mươi người!
Đi vào trấn Hoàng Gia, Lý Bang Hoa lập tức phái người tra xét tình hình địch, còn mình thì dẫn binh nghỉ ngơi hồi phục ở bãi sông.
Rất nhanh thám tử đã trở lại, nói bên trong bên ngoài trấn đều không có ai.
Lý Bang Hoa cau mày, hắn dẫn binh đi một vòng lớn, trước sau hao phí hơn hai mươi ngày, thế mà lại không có cái gì?
Lý Bang Hoa đứng dậy, đi vào một cửa khách trạm, chỗ đó còn treo một tấm bảng muốn ngô và tấm biến quảng cáo khoai lang đỏ.
Dẫn binh đi vào ngoài trấn, lúc qua mấy gian nhà, Lý Bang Hoa tỏ ra trầm ngâm.
Những nhà dân này đều là tường dất, dùng vôi viết biểu ngữ tuyên truyền: “Mỗi người đều có ruộng để trồng trọt.
Lại đến một nhà dân nữa: Mỗi người đều có nhà ở.
Tiếp đó, còn có rất nhiều đủ loại biểu ngữ tuyên truyền ——
Mỗi người đều có áo mặc.
Mỗi người đều có cớm ăn.
Người già có người người chăm sóc lúc lâm chung, trẻ con có người nuôi dưỡng.
Quả phụ mau mau tái giá.
Không cho trẻ con đi học sẽ bị phạt lương.
Tất cả mọi người đều có ruộng đất, kể cả sang quý hay nghèo tiện.
Lý Bang Hoa ngồi xếp bằng ở trên bờ ruộng, nhìn “Tất cả mọi người đều có ruộng đất, không phân sang quý hay nghèo tiện” thì luôn sững sờ.
Tuy Lý gia là đại tộc, nhưng Lý Bang Hoa lại xuất thân bần hàn.
Cha con hắn đều thi đỗ cử nhân, đọc sách tốn rất nhiều tiền. Mấy chục mẫu đất trong nhà không đủ tiêu dung, ngay cả lộ phí vào kinh đi thi cũng không đủ, chỉ có thể cùng với phụ thân đi bộ tử Giang Tây đến Bắc Kinh —— Ruộng đất trong nhà hắn đều bị mấy đại gia tộc ở địa phương chiếm, mặc dù hắn thi đỗ cử nhân, nhưng cũng không có người nào đi lên hiến đất đai.
Nông dân ở tần dưới chót có bao nhiêu cực khổ, Lý Bang Hoa rất rõ, bản thân hắn cũng từng tự mình xuống ruộng trồng cấy.
Nhất thời, Lý Bang Hoa rất muốn gặp Triệu Hãn, mặt giáp mặt tâm sự với phản tặc kia. Hắn muốn khuyên bảo phản tặc, thiên hạ Đại Đồng không phải làm như thế, mà nên cố gắng thi khoa cử có chức vị, sau đó tề gia trị quốc bình thiên hạ.
Phóng mặt nhìn lại, lúa mì vụ đông tươi tốt xanh um, Lý Bang Hoa nhìn đến thích không rời mắt.
Nhìn rồi lại nhìn, Lý Bang Hoa đứng lên, lớn tiếng ra lệnh: “Không được phá hỏng lúa non!”
Một binh lính nói: “Tiên sinh, đây là lúa non của phản tặc, phải hủy hết toàn bộ của bọn chúng mới đúng.”
“Cái gì!”
Lý Bang Hoa giận dữ: “Phản tặc là phản tặc, hoa màu là hoa màu, sao lại có thể phá hỏng hoa màu đã trống xuống? Ai hủy hoại lúc non, xử lý theo quân pháp!”
Đám binh lính hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy vị Lý tiên sinh này rất cổ hủ.
Nhưng không người nào dám kháng mệnh, ai nấy đều chạy đến trong nhà dân, mưu đồ lấy đi những tài sản còn chưa mang đi.
Ngay lúc Lý Bang Hoa chuẩn bị rút quân thì đột nhiên có thám tử báo lại: “Tiên sinh, phản tặc xuống núi rồi!”
Lý Bang Hoa ngẩn ra, lập tức rút kiếm hô: “Các binh sĩ, theo ta đi giết giặc!”
…
Bàng Xuân Lai đã dẫn người vào núi hơn hai mươi ngày, các thôn dân đều nháo loạn muốn quay về để bón phân giẫy cỏ cho lúa mì vụ đông.
Còn không quay về làm việc nữa thì sẽ chậm trễ việc thu hoạch.
Hỡn nữa, thời tiết càng ngày càng lạnh, còn trì hoãn nữa thì tuyết sẽ rơi xuống, đế lúc đó nhất định sẽ có người, gia súc bị đông chết cho giá rét.
Bởi vì quan binh đã rút lui nhiều ngày, thôn Hoàng Bá ở gần hạ du bờ bên kia, Tả Hiếu Lương đã dẫn thôn dân quay về. Hắn sắp xếp một hồi, rồi lại chạy vào núi đi tìm Bàng Xuân Lai.
Hai người bàn bạc kế hoạch, cho rằng quan binh sẽ không đến nên tàn thể thôn dân trấn Vũ Hưng cũng bắt đầu xuống núi.
Lý Băng Hoa phái thám tử vào trong núi, vừa lúc gặp phải thám tử Bàng Xuân Lai phái xuống núi.