Chương 67: Thần lai chi bút (1)
“Không cho phép động vào, đây là ruộng của lão gia nhà ta!”
“Lão gia nhà ngươi? Lão gia nhà ngươi cũng bị tức chết rồi. Phu nhân nhà ngươi làm việc tốt, mất hết mặt mũi Phí thị chúng ta!”
“Còn dám đào bờ ruộng, chúng ta sẽ động thủ!”
“Ngươi còn động thủ? Xét nhà, đánh chết bọn chúng!”
“...”
Hai đám gia nô liền đánh nhau ở bờ ruộng, bờ ruộng thuộc về nhà Phí Tùng Niên, bị tộc nhân đào hết đi, sau đó dời đến ngoài hơn mười trượng.
Mạnh mẽ cướp, hoàn toàn không biết xấu hổ.
Sau khi Phí Tùng Niên chết, chỉ còn vợ góa con côi, mấy đứa con gái đã sớm gả đi, lúc này không cướp còn đợi tới khi nào?
Không chỉ có thế, cháu gọi chú bác, cháu gọi bằng ông huyết thống tương đối gần với Phí Tùng Niên, cũng đều tới cửa đòi nợ. Nói năm đó lão thái gia (cha của Phí Tùng Niên) chia nhà không đều, cửa hàng nào đó nên thuộc về ta, tòa nhà nào đó nên thuộc về hắn, còn nói Phí Tùng Niên chiếm tranh chữ danh nhân lão thái gia lưu lại.
Trương thị mặc một thân áo tang chồng, mang con trai đi nhà tổ khóc lóc kể lể, tộc trưởng rất không khéo đã sinh bệnh.
Kết quả là, Trương thị lại phái người về nhà mẹ đẻ cầu cứu, các huynh đệ của nàng lòng đầy căm phẫn, dẫn hơn trăm gia nô đến đòi lại công đạo.
Hành động này rước lấy sự phẫn nộ chung của Phí thị: việc trong tộc Phí gia, nào cho phép người ngoài nhúng tay? Trương gia đây là muốn cướp đoạt sản nghiệp Phí gia sao?
Hai tộc tranh cãi túi bụi, đã quyết định ra tòa, làm cho tri huyện Phùng Tốn sứt đầu mẻ trán.
Làm chủ quan một huyện, gặp phải kiện cáo gia sản, có thể ăn nhà trên lại ăn nhà dưới.
Nhưng vậy cũng phải xem khổ chủ là ai, với Phí thị cùng Trương thị, Phùng tri huyện người nào cũng không dám ăn, vì thế Phùng tri huyện cũng sinh bệnh.
Hai tộc trình diễn đấu đá, xuất hiện mấy mạng người.
Phí thị nhiều người, Trương thị đánh không lại, trực tiếp phái người đi Nam Xương, đưa đơn kiện cho tuần án ngự sử.
Tuần án ngự sử tới rất nhanh, ăn chặn đòi một phen, xoay người liền không thấy bóng dáng, nói là cải trang điều tra tình huống vụ án.
Thư viện Hàm Châu.
Hồ Mộng Thái châm chọc nói: “Đại Chiêu huynh, môn phong Phí thị, thực để ngu đệ mở rộng tầm mắt rồi.”
Phí Ánh Hoàn thế mà còn cười được: “Quậy thôi, để bọn họ quậy, dù sao đã nát hẳn rồi, dứt khoát cởi sạch quần áo để người ngoài thấy rõ ràng.”
Hồ Mộng Thái ngạc nhiên, thế mà không có lời nào để chống đỡ.
Phí Ánh Hoàn lắc đầu thở dài: “Đi thôi, tìm Chiêm lão đệ đọc sách đi. Ta coi như hiểu rồi, Phí thị đã không thuốc nào cứu được nữa, chỉ xem bản thân ta có thể thi đỗ tiến sĩ nhảy ra ngoài hay không. Bế quan bế quan, hăng hái đọc sách, ba năm sau vào kinh thành thi hội, nếu thi rớt thì quyên quan làm tri huyện.”
Phí Ánh Hoàn và Hồ Mộng Thái liền đi tìm Chiêm Triệu Hằng cùng nhau đọc sách học nghệ.
Ba người chí ở khoa cử, bình thường luận bàn với nhau, cuộc sống cũng cực kỳ phong phú.
Đặc biệt Chiêm Triệu Hằng, tuy chỉ mười lăm tuổi, thậm chí còn chưa đỗ cử nhân, bát cổ văn chương có thể nghiền áp Phí Ánh Hoàn, Hồ Mộng Thái.
Thi hương Giang Tây thuộc loại độ khó địa ngục, đối với Chiêm Triệu Hằng mà nói lại như lấy vật trong túi. Hắn hai năm sau nếu là đỗ cử nhân, năm Sùng Trinh thứ tư có thể vào kinh thi hội, nói không chừng ngược lại càng đỗ tiến sĩ trước.
Ba người cố gắng lẫn nhau, không hỏi việc vặt vãnh.
Về phần hỗ trợ chỉnh đốn thư viện, Phí Ánh Hoàn chỉ cần lấy thân phận cử nhân dòng độc đinh, thời điểm mấu chốt ra thể hiện lập trường là được, dễ dàng có thể kiếm được một cửa hàng ở trấn Hà Khẩu.
Thi thể Phí Tùng Niên, bị hoả tốc đưa tang hạ táng.
Trương thị muốn ngăn cũng ngăn không được, nàng nếu dám ra mặt ngăn trở, liền lại thêm một cái tội danh: Tâm địa ác độc, không để trượng phu mồ yên mả đẹp!
Vừa chôn xuống chưa được hai ngày, hai đứa cháu gọi bằng chú bác, mười một đứa cháu gọi bằng ông của Phí Tùng Niên, liền tập thể tới cửa vô cớ cãi cọ với Trương thị.
“Thẩm thẩm, hôm qua chúng ta dọn dẹp nhà cũ, ngẫu nhiên phát hiện một phần di chúc của tổ phụ. Nội dung di chúc này, cùng năm đó chia nhà có rất nhiều chỗ khác nhau, còn xin thẩm thẩm xem qua.”
Người nói chuyện, là cháu thứ tư của Phí Tùng Niên, năm nay đã sáu mươi ba tuổi.
Về phần ba người cháu trước, sớm đã chết, già bệnh mà chết.
Trương thị giận tím mặt, nội dung cũng không xem, liền cười lạnh nói: “Các ngươi nếu muốn làm giả di chúc, ít nhất phải mời thợ làm cũ chữ. Lão thái gia đã qua đời bốn mươi ba năm, di chúc của hắn sao vẫn là mới? Ngay cả giấy chùi đít trong nhà xí của ta, cũng so với cái này càng giống lão thái gia để lại hơn!”
Cháu thứ tư mặt dày nói: “Vẫn luôn không thấy mặt trời, di chúc bảo tồn vô cùng tốt, thẩm thẩm đừng nghĩ nhiều.”
“Dám mời thẩm thẩm (thẩm nãi nãi) xem!”
Một đám con cháu đồng loạt hô, nếu Trương thị còn không phối hợp, bọn họ sẽ hoàn toàn xé rách da mặt.
Trương thị cố nén lửa giận, mở ra cái gọi là di chúc nhìn qua, nhất thời tức giận đến mức cả người phát run.
Lũ khốn kiếp trước mắt này, thế mà lại chỉ để lại cho mẹ con nàng vài mẫu đất bạc màu, ngay cả tòa nhà trước mắt đang ở cũng muốn chiếm lấy.
Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt!
Nhưng Trương thị căn bản không có cách nào phản kháng, tội danh thông gian cháu trai quá lớn. Tránh được mùng một, không tránh khỏi ngày rằm, làm ầm lên vĩnh viễn không ngày nào được yên, thậm chí con cũng có thể không vào được từ đường.
Trên lịch sử, Liễu Như Thị chết như thế nào?
Tiền Khiêm Ích cũng còn chưa hạ táng, tộc nhân đã tới cửa “đòi nợ”, trình diễn một vở disso linh đường.
Trước sau làm ầm ĩ hai tháng, chẳng những mỗi ngày đều đến, hơn nữa khắp nơi như phát điên truyền câu chuyện Liễu Như Thị “thông dâm”.
Vì bảo vệ sản nghiệp, Liễu Như Thị lập di chúc, sau đó treo cổ tự sát.
Nàng muốn lấy cái chết tỏ rõ ý chí, cũng muốn dọa lui tộc nhân họ Tiền.
Nhưng, chết cũng vô dụng, gia sản vẫn bị chia cắt. Ngay cả phần mộ Liễu Như Thị, cũng bị trục xuất khỏi nghĩa trang Tiền gia, thành một ngôi mộ lẻ loi chân Ngu Sơn.
Trương thị là tái giá cưới hỏi đàng hoàng lại như thế nào?
Liễu Như Thị cũng tương tự!
Trương thị sinh con trai cho chồng lại như thế nào?
Có phải con đẻ hay không cũng còn nghi vấn!
“Các ngươi ngày mai lại đến đi, để ta cân nhắc một chút nữa.” Trương thị đã không hung hăng được nữa, thậm chí ngay cả tinh thần cãi nhau cũng không còn.
“Vậy thẩm thẩm cân nhắc cho kỹ, chớ để kéo dài thời gian, vãn bối ngày mai lại đến.”
Đám con cháu rốt cuộc đi.
Trương thị ngồi ở tại chỗ, bất động thật lâu, nản lòng thoái chí.