Chương 15 - Ăn Cơm
[15] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Ăn Cơm
Trạm Thu Nhận Tai Ách là một nơi có thể làm Ôn Văn an tâm, lần này tiến vào vẫn là chỗ cũ, Ôn Văn quay đầu lại nhìn phòng giam ở bên cạnh, nơi đó đang nhốt nữ vampire.
Lúc này, nữ vampire đang dùng tư thế ngồi chồi hổm, động tác chậm chạp, ánh mắt nhìn Ôn Văn đầy thèm muốn.
Thân thể co rút hẳn một vòng, vóc dáng đáng kiêu ngạo cũng trở nên khô quắt.
Bộ ngực cũng bị đói tới xẹp lép.
"Xem ra không kiên trì được bao lâu nữa, cũng không thể kéo dài nữa."
Ôn Văn nghỉ ngơi một chốc rồi đi tới khu đầu mối tìm kiếm lọ đựng.
Tất cả phòng ốc ở khu đầu mối đều bị khóa, không bạo lực phá hư thì không thể nào vào được.
Bình thường loại ngục giam có công nghệ cao thế này, nếu dùng bạo lực chắc chắn sẽ dẫn tới hậu quả không tốt, vì thế Ôn Văn không chọn phương pháp cạy khóa.
Nhưng rất nhanh anh đã tìm ra mục tiêu của mình, ở bên ngoài một cửa phòng có một cái chậu nhôm có in hình chân chó.
Đó là một cái chậu cho chó ăn.
Dùng nước rửa sạch, Ôn Văn nhìn chậu cho chó ăn mà thỏa mãn gật đầu, sau này cái chậu này sẽ làm chậu thức ăn cho nữ vampire.
Lại nói tiếp, mặc dù bây giờ không có ai ở lại nhưng bên trong trạm thu nhận vẫn có nước có điện, kỳ thực lúc rảnh rỗi ở lại nơi này cũng được, so với ở khách sạn tiện dụng hơn, chỉ là không có phòng riêng của mình nên có chút phiền mà thôi.
Mỗi phòng giam trong Trạm Thu Nhận Tai Ách đều có một cái cửa nhỏ để đưa thức ăn, Ôn Văn rót một túi máu vào chậu thức ăn cho chó, sau đó đẩy cái chậu vào phòng giam.
Nháy mắt nhìn thấy máu, con ngươi của nữ vampire liền biến thành đỏ au, động tác khoa trương bò tới trước chậu thức ăn cho chó, lè lưỡi liếp láp.
Uống uống một hồi, từ liếm biến thành hút, động tác ngày càng phóng khoáng hơn, thân thể từ thịt khô hong gió khôi phục thành vóc người nở nang như cũ.
Ôn Văn cũng cảm nhận được sức mạnh trong người mình không ngừng gia tăng, cảm giác mệt mỏi theo tốc độ mắt thường có thể nhận ra dần dần tan biến.
"Sức mạnh của mình dựa vào rút sức mạnh của cô ta sao..."
Nữ vampire bị đói rất nghiêm trọng, chỉ một túi máu căn bản không đủ để cô ta khôi phục, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Ôn Văn trút hai mươi túi máu mới dừng lại.
Hiện giờ có uống thêm nữa thì sức mạnh của nữ vampire cũng không tăng lên quá rõ ràng nữa, vì thế mặc dù cô ta vẫn còn khao khát nhưng Ôn Văn vẫn kiên quyết không cung cấp thêm máu nữa.
Ôn Văn có thể cảm giác được tốc độ và sức mạnh của mình bây giờ còn mạnh hơn cả lúc mới có được sức mạnh!
Lúc này nữ vampire da trắng chân dài đang ngồi trong nhà tù lạnh như băng, trong lòng ôm một cái chậu nhôm nhỏ, không ngừng vươn đầu lưỡi mê người liếm láp.
Ôn Văn quan sát một chốc, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Cái này hình như có chút giống.... ui ui, hình như mình có chút biến thái, không nên không nên, phải thuần khiết, phải xanh tươi.
Sau này cứ cách một thời gian phải tới uy máu cho cô ta, số máu còn lại cỡ hai mươi túi, có thể dùng một khoảng thời gian rất lâu.
Nói ra thì, một con vampire lâu lâu ăn cơm một lần đã phiền vậy rồi, nếu mình lại bắt một con quái vật cần phải ăn cơm mỗi ngày thì... aiz, giống như tiểu quỷ thì bớt lo biết bao nhiêu."
Ở phòng giam bên cạnh, tiểu quỷ hồn Tần Sảng lại một lần nữa co rúc trong góc, trước đó nữ vampire cạn kiệt năng lượng thì cười nhạo, bây giờ người ta khôi phục, tiểu quỷ này lại co quéo lại.
Cái thứ chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu.
Ôn Văn lắc đầu, không chờ ở đây lâu mà trực tiếp đi tới khu đầu mối.
Lần này, Ôn Văn muốn chờ ở Trạm Thu Nhận Tai Ách một thời gian, muốn chờ đám dây leo kia rút đi rồi tìm cơ hội chạy ra khỏi bệnh viện.
Chỉ cần mớ dây leo kia không vây kín xung quanh như trước đó, với sức mạnh đã gia tăng hiện giờ, Ôn Văn hoàn toàn có thể dễ dàng chạy ra khỏi bệnh viện Nhân Ái.
Vừa vặn mấy hôm trước bị Hiệp Hội Thợ Săn giám sát không thể vào trạm thu nhận, hiện giờ nhân cơ hội này hỏi đầu mối một chút về thế giới trong và người siêu năng.
"Hey hey, đầu mối." Ôn Văn lên tiếng chào hỏi.
"Chào Ôn Văn tiên sinh, nhân viên thu nhận tai họa 72580." Quả cầu kim loại biến thành người đàn ông mặc vest, nói với Ôn Văn.
"Trạm thu nhận có thể làm giúp tôi hai nhân viên để chăm sóc quái vật không?" Ôn Văn móc móc tai hỏi.
"Xin lỗi, quyền hạn của ngài không đủ." Đầu mối lễ phép nói.
"Vậy tự tôi bắt người vào đây làm việc giúp tôi, được không?" Ôn Văn tiếp tục hỏi.
Đầu mối dừng một chút, biểu tình của người đàn ông tây trang có chút không đúng lắm.
Chuyện này, nghe giống chuyện mà nhân viên thu nhận sẽ làm sao?
"Xin lỗi, hiện giờ quyền hạn của ngài không đủ." Đầu mối trả lời.
"Hiện giờ quyền hạn không đủ, nói cách khác sau này sẽ có cơ hội, như vậy thì còn tạm, bằng không chờ bắt được nhiều quái vật rồi, tôi không cần làm gì nữa, cứ vào đây làm bảo mẫu thôi." Ôn Văn lắc đầu.
"Về chuyện người siêu năng, tôi có chút chuyện muốn hỏi ông."
...
Giống Hiệp Hội Thợ Săn, có rất nhiều thứ vì quyền hạn của Ôn Văn không đủ mà không thể hỏi, nhưng trạm thu nhận vẫn có rất nhiều đồ vật độc đáo.
Những thứ cấp bậc quá cao thì Ôn Văn không đủ quyền hạn, nhưng một ít chuyện căn bản thì đầu mối giải thích cặn kẽ hơn rất nhiều, hơn nữa Ôn Văn còn có thể đặt câu hỏi, chỉ cần không liên quan tới quyền hạn cao hơn, đầu mối sẽ giải đáp.
Nhưng đầu mối cũng có nhiều tin tức thua kém Hiệp Hội Thợ Săn, là những vấn đề có giới hạn thời gian.
Những thứ mà đầu mối cung cấp, có nhiều thứ đều đã quá cổ xưa rồi, vì thế Ôn Văn cũng không thể quá ỷ lại, cao lắm là xem tin tình báo tham khảo mà thôi.
Hỏi xong hết những vấn đề mình muốn, Ôn Văn tìm một nơi, đánh một giấc.
Sau khi tỉnh ngủ mới nghĩ tới chuyện đi ra ngoài, khi đó dây leo cũng đã tản ra hết rồi.
...
Bệnh viện nhân dân Nhân Ái.
Một y tá với hàng mi rũ xuống thành vệt bóng mờ trên gương mặt bôi một lớp phấn dày cộm, đẩy một cái xe đẩy nhỏ đi tới trước cánh cửa sắt bị phong tỏa ở lầu hai.
Cô ta tên là Liễu Thanh Nga, là y tá trưởng của khoa phẫu thuật.
Nhân viên y tế làm việc ở bệnh viện này đều biết không thể tới khu phụ phía tây bệnh viện, nhưng rất ít người biết lý do.
Mà Liễu Thanh Nga chính là một trong số ít những người biết nguyên nhân.
Cô ta biết trong phòng xác thuộc khu tây có một gốc dây leo quỷ dị khủng khiếp.
Nhưng chỉ cần mỗi ngày đúng hạn cho nó chút máu thì nó sẽ không rời khỏi khu tây, mà Liễu Thanh Nga phụ trách công việc đưa máu vào thứ hai, thứ tư và thứ sáu.
Cũng chính vì nhiệm vụ này mà cô ta mới từ một y tá bình thường nhảy lên làm y tá trưởng khoa phẫu thuật.
Trong bệnh viện địa phương như thế này, máu quả thực không có nhiều.
Nhưng máu lưu lại từ phẫu thuật sót trên bàn mổ, thậm chí là máu từ thi thể của bệnh nhân chết trong bệnh viện cũng có thể trở thành thức ăn cho gốc cây kia.
"Mình chỉ là không muốn gốc gây kia gây nguy hại cho người khác mà thôi, ừm, chính là như vậy." Vừa mở cửa sắt, Liễu Thanh Nga vừa an ủi chính mình.
Mặc dù là vì cuộc sống nên không thể không nhận công việc này nhưng trong lòng Liễu Thanh Nga vẫn cảm thấy rất bất an, cô biết công việc này rất có thể là đang làm chuyện xấu, nếu không thường xuyên tự an ủi mình như vậy, có lẽ cô sẽ không kiên trì được.
Phải dựa vào nhiệm vụ này thì người nhà của cô mới có được cuộc sống tốt hơn, con trai cô cũng nhận được nền giáo dục tốt hơn, cô có địa vị cao hơn, vì thế, cô phải kiên trì!
Mở cửa sắt ra, Liễu Thanh Nga vốn định như bình thường dùng cán dài đẩy máu trên xe vào trong.
Chính là lần này tình huống có chút không đúng lắm, một sợi dây leo đỏ au như máu từ trong cửa sắt thò ra, quấn lấy chân cô!
Sau đó một lực mạnh không thể chống đỡ túm cô ta vào trong...