Chương 264 - Giường Sắt Lớn
"Ông nói nhân viên hỗ trợ gì vậy, tôi nghe không hiểu." Chu Hải Dương mờ mịt nói.
Ôn Văn ngồi trên bậc thang, mỉm cười chăm chú nhìn Chu Hải Dương, Ôn Văn càng nhìn thì Chu Hải Dương lại càng hoảng hốt, thẳng đến khi vẻ mặt hắn dần dần không kềm được.
Chu Hải Dương vội vàng đưa tay ra phía phần lưng phần phía sau, nơi đó có một khẩu súng, được coi là một nhân viên hỗ trợ được huấn luyện nghiêm chỉnh, Chu Hải Dương tin rằng mình có khả năng bắt được người này.
Nhưng sờ sờ sau lưng một phen, mồ hôi lạnh của Chu Hải Dương túa ra đầy trán, súng của hắn không thấy đâu nữa, trong túi chỉ có một thiết bị y tế có trọng lượng khá tương đương với khẩu súng.
Ừm, đây là Ôn Văn thừa dịp Chu Hải Dương bị mê muội trong phòng bệnh để lén tráo đổi.
Ôn Văn vuốt ve khẩu súng lục màu đen, suy ngẫm nhìn Chu Hải Dương nói: "Mày sơ ý quá, bắt đầu từ khi phát hiện tao khác thường thì mày nên đảm bảo vấn đề vũ khí không có vấn đề mới đúng."
Tiếp đó, Ôn Văn tiện tai rã khẩu súng kia ra thành từng mảnh linh kiện: "Tao không thể để mày nổ súng trước khi tao làm xong chuyện, tao không muốn có nhiều người tới đây."
"Mày biết từ khi nào?" Chu Hải Dương có chút tuyệt vọng hỏi.
Nhân viên hỗ trợ bị bắt được có kết quả gì, Chu Hải Dương biết rõ, hắn đã từng thấy một người duy nhất sống sót, lúc được cứu trở về thì đã bị biến thành một ông già gầy như que củi, mà người đó chỉ là một thanh niên mới hai mươi ba tuổi mà thôi.
Ôn Văn đưa tay lên cằm nói: "Sơ hở mày lộ ra nhiều lắm, tỷ như quan hệ của mày và hai người bạn học kia không thân thiết đến mức có thể kết nhóm cùng đi chơi như vậy, hơn nữa mày đặt hết tâm trí vào trên người tao, còn nữa, mày có vẻ khá quen thuộc với nơi này, thật vô lý khi cứ chăm chăm đi theo tao..."
Sau khi kể ra một đống sơ hở của Chu Hải Dương, Ôn Văn chép miệng nói: "Đương nhiên, người thông minh sáng suốt như tao, ngay từ khi mày tiếp cận thì tao đã biết mày không bình thường rồi."
"Chuyện được công viên trò chơi thuê lại nơi này hẳn là tin giả thôi đúng không, bọn mày phát hiện nơi này có vấn đề nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu nên mới không ngừng để người thường tới nơi này 'thám hiểm'?"
Chu Hải Dương có chút đứng không vững, vẻ mặt tái nhợt: "Vậy sao mày không giết tao ngay từ lúc đầu?"
"Đương nhiên là vì thú vị rồi." Ôn Văn không chút nghĩ ngợi nói, cứ để người này nghĩ như hắn vẫn đang nghĩ đi.
Chu Hải Dương cắn chặt răng, cũng không dám phản bác lại lời Ôn Văn.
"Tao sẽ không giết mày, nhưng để mày chạy loạn thì cũng không tốt lắm, vì thế kế tiếp mày cứ đi theo tao đi."
Ôn Văn lộ ra nụ cười sáng rực rỡ, dưới ánh trăng, nụ cười kia làm Chu Hải Dương cảm thấy ớn lạnh.
Một lát sau, hai tay Chu Hải Dương bị trói, cổ bị đeo một cái vòng, mà phần đầu của sợi xích thì nằm trong tay Ôn Văn.
"Mày giết tao đi, bằng không tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu." Sau khi bị vòng cổ chó sỉ nhục, Chu Hải Dương liền dứt khoát gào rống với Ôn Văn.
"Tao chờ mày tới báo thù đó." Ôn Văn lại càng cười tươi hơn.
Ôn Văn đương nhiên không có ý định giết chết Chu Hải Dương, nghiêm chỉnh là nói thì Chu Hải Dương có thể coi như là đồng nghiệp của Ôn Văn, giả mạo làm khách tới chơi nếu không có chuyện thì tốt, nếu có chuyện không may xảy ra thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng Ôn Văn không thích nhìn bọn họ dùng người thường làm mồi dụ, hơn nữa cũng không muốn để Hiệp Hội Thợ Săn nhúng tay vào chuyện này, vì thế anh dùng phương thức này để trêu đùa Chu Hải Dương.
Sau khi giải quyết vấn đề Chu Hải Dương, Ôn Văn nhìn ổ khóa to trên cửa sắt.
Đầu tiên là rất tự tin lôi ra hai que sắt, chuẩn bị mở khóa, là một thám tử, mở khóa chính là kỹ năng cần có.
Nhưng làm Ôn Văn có chút ngạc nhiên là dùng cách này lại không mở ra được.
"Từ bỏ đi, để không cho người tiến vào đây, hiệp hội thành phố Thiên Hà bọn tao đã dùng cửa sắt và ổ khóa đặc biệt, mày không thể mở ra được đâu, không để mày mở cửa, đồng nghiệp của tao đã phát hiện tình huống của tao không đúng rồi, tới khi đó thì mày tiêu đời rồi."
Chu Hải Dương nhìn Ôn Văn, châm chọc nói, đến bây giờ thì hắn vẫn chưa biết Ôn Văn là người siêu năng.
Ôn Văn liếc mắt, ánh mắt nhìn Chu Hải Dương cứ như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Ôn Văn không biết từ đâu lôi ra một cái búa nhỏ, bắt đầu đập mạnh phần tiếp giáp của tường và cửa sắt, chỉ gõ vài cái, sau đó trong ánh mắt sửng sốt của Chu Hải Dương tháo cả cánh cửa sắt này ra.
"Cửa là đặc chế, nhưng tường thì không phải."
Nói xong, Ôn Văn kéo Chu Hải Dương lên lầu bốn, anh thực chờ mong muốn thấy thứ bên trên.
Chu Hải Dương có chút tê dại da đầu, lầu bốn là nơi có dị thường của bệnh viện tâm thần, bọn họ phong kín lại chính vì không muốn để người thường tiến vào nơi này.
Khác với ba lầu kia, không gian lầu bốn rất lớn, ngoại trừ tường chịu lực thì không còn bức tường nào khác, cũng không có vật bài trí nào, chỉ có mỗi một chiếc giường sắt ở chính giữa.
Ôn Văn nhớ kỹ cái giường này, trước đây anh chính là tỉnh lại ở nơi này.
Anh trực tiếp đi thẳng tới chỗ giường sắt, mặc dù đã qua nửa năm nhưng trên chiếc giường này không hề có chút bụi bẩn nào.
Hành động của Ôn Văn làm Chu Hải Dương kinh hoảng, người này thế mà lại có thể tới gần cái giường sắt này như vậy!
Cả cái bệnh viện tâm thần này chỉ có mỗi cái giường này là vật phẩm siêu tự nhiên, không phải hiệp hội không muốn mang nó đi, mà là không ai có thể tới gần nó cả!
Ôn Văn liếc nhìn Chu Hải Dương, lập tức đoán được đại khái là có chuyện gì, đối với anh thì đó chỉ là một cái giường sắt mà thôi, nhưng đối với người khác thì thứ này có nguy hiểm rất lớn.
Bắt đầu từ khi lên lầu ba, anh đã cảm nhận được trên tầng chót có thứ gì đó đang kêu gọi mình, thứ đó có lẽ chính là cái giường sắt này.
Trạm thu nhận không có phản ứng với nó, chứng tỏ lời gọi này nhắm tới anh chứ không có quan hệ với trạm thu nhận... chí ít thì nhìn bề ngoài chính là như vậy.
Sau khi suy nghĩ một phen, Ôn Văn cởi dây trói Chu Hải Dương, nói với hắn: "Mày đi đi, lúc ra ngoài cũng đuổi đám người bình thường kia đi, tao đoán chốc nữa sẽ xảy ra chuyện gì đó."
Ôn Văn biết một khi mình tiến hành thăm dò thì có thể sẽ sinh ra sự kiện khác thường phạm vi lớn, nhưng anh không muốn để người bình thường liên lụy vào chuyện này.
Chu Hải Dương nghi hoặc nhìn Ôn Văn, đầu tiên là đút tay vào trong túi bóp bóp vài cái, thấy Ôn Văn không ngăn cản thì động tác rõ ràng hơn.
"Báo tin cũng được, mau chóng đuổi đám người thường kia ra ngoài..."
Đột nhiên Ôn Văn trừng to mắt, cảm giác kích động khác thường xuất hiện trong lòng anh, làm anh có cảm giác không thể tự điều khiển được mình, sau đó anh chậm rãi ngồi lên cái giường sắt kia.
Có thứ gì đó, muốn bắt đầu!
Ôn Văn muốn tiến vào trạm thu nhận nhưng phát hiện trạm thu nhận mơ hồ truyền tới ý từ chối, nếu cường ngạnh muốn tiến vào thì cũng được, nhưng có lẽ sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Vì thế Ôn Văn lập tức lộ ra biểu tình dữ tợn, quát lớn với Chu Hải Dương: "Cút mau!"
Mắt thấy chuyện không đúng, Chu Hải Dương nhấc chân bỏ chạy, nhóm nhân viên hỗ trợ đã được huấn luyện tình huống thế này.
Đến giờ Chu Hải Dương mới phát hiện kỳ thật Ôn Văn không có ác ý với mình, bằng không không có khả năng thả mình ra.
Hiện giờ Chu Hải Dương chỉ có một suy nghĩ trong đầu, trước khi chuyện xảy ra, phải gọi đám người kia đi.
Chu Hải Dương có trực giác là ở phía sau mình có một thứ gì đó đang dần mở rộng.
Ôn Văn vẫn luôn thử phản kháng, nhưng anh vẫn không thể khống chế được cơ thể mình, nằm xuống giường sắt, nhịn không được nhắm mắt lại.
Sau đó...
Bóng tối lan tràn!