Chương 266 - Thế Giới Này Điên Rồi
Ôn Văn đưa tay lên nhìn một chút, cánh tay vẫn là hình dáng cánh tay, nhưng mà nhìn một hồi cứ có cảm giác nó là cánh già được chiên giòn rụm, ngay cả chính mình cũng muốn cắn một phát.
Ôn Văn cắn mạnh đầu lưỡi, hi vọng dùng đau đớn để giải quyết cảm giác quái dị giống như ảo giác này.
Nhưng anh chẳng những không cảm thấy đau đớn, mà đầu lưỡi bị cắn rách còn chảy ra nước thịt đậm đà thơm ngon...
Cho dù là người có tinh thần không quá bình thường như Ôn Văn cũng mơ hồ cảm thấy rợn tóc gáy.
Đám người điên kia vây quanh anh, không phải vì muốn tấn công anh, mà vì trong mắt bọn họ, anh là một con gà chiên thật to!
"Có người giở trò quỷ... là ai chứ!"
Ôn Văn vừa quan sát đám người điên vây bên người vừa đặt tay lên ngực, khởi động năng lực của huy hiệu trên ngực, bên ngoài cơ thể xuất hiện một tầng lá chắn bảo vệ trong suốt.
Tầng lá chắn này có thể cắt đứt ảnh hưởng tinh thần khá mạnh mẽ, nhưng trạng thái của Ôn Văn không hề thay đổi, cao lắm là vì tầng chắn đó mà mùi thơm không còn tràn ra ngoài nữa thôi.
Cũng tức là, anh không phải vì bị tấn công tinh thần mới thay đổi thành như vậy, mà là thật sự bị năng lực quỷ dị nào đó ảnh hưởng.
Anh nhanh chóng đảo qua gương mặt của đám người điên kia, nhưng chỉ thấy vẻ mặt thèm thuồng, căn bản không thể từ ánh mắt của bọn họ mà nhìn ra rốt cuộc là ai giở trò quỷ.
Song song đó, cảm giác đói bụng khó tả từ ngực Ôn Văn truyền ra, cảm giác này có chút khó mà chịu được...
Nhìn biểu cảm của đám người điên ở xung quanh, bọn họ đã không chịu nổi cảm giác đói bụng này, chỉ là vì bị uy hiếp tới tính mạng nên mới chưa xông tới mà thôi.
Ôn Văn muốn tìm chút thức ăn nhưng lại phát hiện thứ duy nhất được tính là thức ăn chỉ có mỗi mình mình!
Anh nghiến răng kẽo kẹt rung động, cổ họng phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, sau đó tạm thời đè ép cảm giác này xuống.
Đối với Ôn Văn mà nói, chịu đựng kích động của mình thì cũng không tính là quá khó khăn.
Nhưng đói khát không có cách nào đè nén quá lâu, vì thế biểu cảm của Ôn Văn trở nên dữ tợn hơn, đồng thời đang không ngừng tìm kiếm mục tiêu, giống như một con sói đói muốn cắn người khác.
"Khi nãy lúc cắn đầu lưỡi không hề có cảm giác đau đớn, hơn nữa so với bình thường cũng dễ dàng hơn, xem ra biến hóa không chỉ là mùi."
Càng là ở trong hoàn cảnh khó khăn thì càng có thể kích phát một thứ gì đó trên người Ôn Văn, vì thế anh nhanh chóng thoát ra khỏi cảm giác phẫn nộ, sau đó bắt đầu phân tích tình huống hiện giờ, đồng thời cảm thấy thực thú vị.
Có điều cho dù là có hứng thú thì Ôn Văn cũng sẽ không để mặc mình bị ăn tươi, lại càng không thể để mình bị ăn tươi, như vậy còn không bằng tìm một cục đậu hủ đập đầu chết tươi cho rồi.
Vì thế trước tiên Ôn Văn muốn giải quyết vấn đề đói bụng, trong điều kiện tiên quyết là có thức ăn ở trước mắt, rất khó có thể nhịn được cảm giác đói bụng tới cực điểm này.
Trong cảm giác đói khát đó, cho dù Ôn Văn có thể nhịn được thì cũng ảnh hưởng tới tình trạng của anh.
Vì thế trước tiên anh muốn chuyển đổi cảm giác đói bụng kia thành sức chiến đấu!
Ánh mắt anh cấp tốc bị mạch máu bao trùm, huyết khí trên người bốc hơi, răng nanh nhọn lộ ra.
Anh một lần nữa tiến vào trạng thái giữa điên cuồng và lý trí, hoàn toàn chuyển hóa thành thể chất quỷ hút máu.
Nhưng sau khi biến thành Vampire, cảm giác đói bụng sẽ biến thành khao khát máu tươi, mùi gà chiên đã không thể hấp dẫn được Ôn Văn chút nào nữa!
Hơn nữa, cảm giác khao khát này có thể khiến cho Vampire càng mạnh mẽ hơn!
Chỉ cần không phải ăn chính mình, Ôn Văn sẽ ung dung hơn nhiều, tuy vẫn rất khó chịu nhưng ít nhất cũng có thể chống chịu được tới khi thoát ra khỏi khốn cảnh này.
Mà đám người điên ở xung quanh...
Nếu muốn tìm ra kẻ xấu thật sự ở phía sau, kỳ thật rất đơn giản.
Ôn Văn khẽ bật cười, giải trừ lá chắn bảo vệ, để bọn họ ngửi thấy mùi của mình thì nhất định sẽ không nhịn được.
Vì để mùi gà chiên trên người mình tỏa ra nhiều hơn, Ôn Văn học theo dáng vẻ của mấy nàng vũ nữ trên TV, nắm lấy vạt áo, xinh đẹp xoay tròn tại chỗ.
Chẳng qua Ôn Văn cảm thấy động tác này có thể làm mùi trên người mình tỏa ra, vì thế tình cảnh này khá là xấu hổ...
Tuy tình cảnh xấu hổ nhưng hiệu quả lại rất tốt, đã từng bị mùi thơm này kích thích, đám người điên kia không thể nhịn được nữa, tất cả đều bổ nhào về phía Ôn Văn.
Động tác của bọn họ rất nhanh nhẹn, sức lực cũng lớn đến mức có thể giẫm nát cả gạch, bọn họ đủ sức để vật lộn với thực hủ yêu.
Nhưng thực lực cấp bậc này thì cũng không đủ lọt mắt Ôn Văn, ánh sáng xanh biếc không chút dấu vết lóe ra, Ôn Văn nhẹ nhàng di chuyển ở giữa đám người điên kia, không ai có thể mò được góc áo của anh.
Có thể nói là ở giữa đám điên kia nhưng không tay người nào dính vào người anh được.
Mà Ôn Văn thì cầm một chiếc búa nhỏ ở trong tay, đập vào ót đám điên này, nhờ vào năng lực của Nhan Bích Thanh, anh chỉ đánh bọn họ ngất xỉu chứ không ai bị chảy máu.
Thứ nhất là Ôn Văn không muốn giết người, thứ hai là trạng thái của anh hiện giờ đang là cực kỳ đói bụng, thấy máu thì có chút không ổn.
Sau khi phần lớn người điên đã bị đánh ngất, chỉ còn lại một người điên đang đứng.
Đầu tóc mặt mũi hắn rối bù bẩn thỉu, đứng ở ngoài hành lang ngay cửa vào, lúp ló nhìn Ôn Văn.
"Bạn của tao đã đói bụng lâu rồi, mày không thể để bọn họ ăn một bữa cơm no à..."
Ôn Văn cười he he, răng nanh nhọn hoắt làm dáng vẻ khi cười của anh trông khá đáng sợ: "Sao mày không hiến thân mình cho bọn nó ăn đi?"
Người điên kia lắc đầu: "Tao là người, bạn tao không ăn thịt người, mà mày là gà chiên nên mày có thể ăn được."
Ôn Văn lười tranh luận, chỉ ngón trỏ tay trái về phía hắn, một tia ánh sáng màu trắng bắn ra ngoài.
Nếu như là ở bên ngoài, Ôn Văn sẽ nghĩ cách bắt tên điên này vào trạm thu nhận, nhưng ở đây thì anh chỉ có thể ưu tiên cho chuyện đảm bảo tính mạng của mình, tất cả những thứ uy hiếp tới tính mạng anh đều đáng chết!
Tia sáng này là năng lượng của thiên sứ Phổ Quang khi tấn công Ôn Văn lần trước, một tia sáng này thôi cũng đủ giết chết một con quái vật cấp tai Họa bình thường.
Ôn Văn không trông cậy dùng sức mạnh này giết chết tên điên kia, chỉ muốn tìm kiếm ngọn nguồn mà thôi.
Nhưng chuyện làm Ôn Văn khiếp sợ đã xảy ra, chùm sáng kia khi chiếu tới cách người điên kia ba mét thì lại biến thành sữa bò tinh khiết!
Dòng sữa lớn cỡ ngón trỏ kia văng đầy mặt tên người điên kia, hắn lè lưỡi liếm liếm, có lẽ mùi vị cũng không tệ lắm.
"Nè, nè, ai có thể nói cho tui biết này là chuyện gì không?"
Ôn Văn túm tóc, có chút muốn phát điên, cho dù là ai nhìn thấy tia sáng biến thành sữa bò thì cũng sẽ mất lý trí như thế mà thôi.
Cho dù Ôn Văn biết, đó chỉ là một loại năng lực quỷ dị nhưng cũng không có cách nào hiểu được.
Người điên kia thấy vẻ mặt của Ôn Văn lại càng khó coi hơn thì trực tiếp nhấc chân bỏ chạy, hắn mới không muốn chết trong tay Ôn Văn.
Ôn Văn cắn răng một cái, không thể nào bỏ qua tên này được, vì thế thân hình giống như ma quỷ xuất hiện ở mười mét phía sau người điên, từ dưới sàn moi ra một miếng gạch men sứ.
"Mày có thể biến đổi năng lượng, vậy cái này thì sao!"
Ôn Văn ném miếng gạch vào người tên điên kia, miếng gạch men xoay tròn bay tới với tốc độ cao đủ để cắt đứt đầu đối phương.
Nhưng chuyện mà Ôn Văn mong đợi căn bản không xảy ra, ở khoảng cách còn ba mét, khi miếng gạch bay tới gần tên người điên kia thì nó lại biến thành một cái bánh nướng biết bay dính vào đầu hắn.
Ôn Văn: "..."
"Thế giới này nhất định là điên rồi."