Chương 55 - Rắn Ba Mắt
[55] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Rắn Ba Mắt
Ôn Văn liếc nhìn một chút, phát hiện ở đây còn vài người mặc đồ bình thường giống mình, có lẽ bọn họ cũng là thợ săn tự do của thành phố Phù Dung Hà.
Chủ lực của Hiệp Hội Thợ Săn đương nhiên có thể dễ dàng đột phá lớp chắn này, nhưng người siêu năng bình thường muốn vào thì phải tốn sức một chút, đều là người siêu năng nhưng thợ săn bình thường đã quen vào sinh ra tử đánh giết quái vật rất khác biệt với thợ săn tự do chỉ có sức mạnh lớn hơn người bình thường.
"Bồ tèo, đừng phí sức nữa, lớp chắn này không dễ phá đâu, cao thủ của Hiệp Hội Thợ Săn còn không giải quyết được, chúng ta có vào cũng chưa chắc có tác dụng, không bằng ở lại đây chờ kết quả."
Một thanh niên bảnh bao mặc áo sơ mi màu tím vỗ vai Ôn Văn cười nói, người này trông giống như vai nam chính thường thấy trong mấy bộ phim thần tượng.
"Ở bên ngoài chờ an toàn hơn, không bằng chúng ta giao lưu tình cảm một chút, làm quen nhé, tôi tên là Ngô Vọng."
Nhóm thợ săn tự do ở bên ngoài cũng biểu hiện thiện chí gật đầu với Ôn Văn, bọn họ đều là dân chúng sở hữu siêu năng lực, căn bản không muốn chém giết quái vật.
Không chỉ bọn họ, phần lớn thợ săn tự do đều là cá mặn, thời điểm nguy cấp bọn họ sẽ nghe theo lệnh điều động của Hiệp Hội Thợ Săn, nhưng đừng hi vọng bọn họ thật sự dốc hết sức.
"Trở về hội của ông thì sẽ an toàn hơn đấy." Ôn Văn liếc mắt, lạnh nhạt nói.
"Hội... hội gì?" Ngô Vọng có chút kinh ngạc, hắn không hiểu lời Ôn Văn có ý gì.
"Có siêu năng lực thì dùng bùi nhùi chắc dễ lắm." Ôn Văn không đầu không đuôi giải thích.
"Bùi nhùi..." Ngô Vọng gãi đầu, càng nghe lại càng không hiểu Ôn Văn muốn nói gì.
"Nghe không hiểu cũng tốt." Ôn Văn không nói chuyện tiếp với Ngô Vọng mà cầm ống phóng hỏa tiễn đi tới tường vây, nhảy lên đầu tường sờ sờ lớp màn chắn.
"Lớp màn chắn này biết tự mình khép lại, hơn nữa còn rất nhanh... có chút phiền phức, mình phải dùng tốc độ cực nhanh chui qua mới được."
Ôn Văn một lần nữa lắp hỏa tiễn, suy tư một chút rồi nhảy lên gốc cây to ở bên cạnh, canh góc độ rồi trực tiếp khai hỏa.
"Bắn hỏa tiễn với khoảng cách gần như vậy, hắn ta điên rồi sao?"
Nhóm thợ săn tự do náo động, gốc cây và lá chắn chỉ cách nhau có vài mét, nếu khai hỏa ở khoảng cách này thì chắc chắn Ôn Văn cũng sẽ bị thương!
Khói súng còn chưa kịp tan hết, Ôn Văn đã bụm miệng mũi trực tiếp nhảy vào lỗ hổng vừa bị phá vỡ, đồng phục nhân viên thu nhận có thể chống đỡ một phần thương tổn, nhưng phần mặt thì không có gì phòng ngự.
Lúc lỗ hổng khép lại, Ôn Văn đã xuất hiện ở bên trong lớp chắn.
Lúc này trên người Ôn Văn có không ít vết thương nhỏ, nhưng nhờ vào năng lực tự lạnh của vampire mà chúng đang nhanh chóng khép lại, mấy ngày nay vì muốn thu thập tình báo mà anh đã đút không ít máu cho nữ vampire.
Vì thế năng lực của Đào Thanh Thanh rất sung túc, tốc độ hồi phục của Ôn Văn cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.
"Bùi nhùi... bùi nhùi... nó đang khịa mình à?" [OV cà khịa là mau rúc vào bếp mà dùng siêu năng lực chà nồi đi]
Cẩn thận suy nghĩ một hồi về ý nghĩa của lời nói này, Ngô Vọng muốn tìm Ôn Văn tính sổ thì phát hiện đối phương đã lợi dụng cú nổ mà chui vào bên trong lớp chắn.
"So đo làm gì, khịa thì khịa, lý tưởng của người ta không giống với chúng ta." Một thợ săn tự do mập lùn an ủi Ngô Vọng.
"Không, bọn ta giống nhau." Hắn nhìn theo hướng Ôn Văn nói.
...
Ôn Văn khẽ hít thở một chút, trong mũi toàn là mùi máu tanh nồng nặc, mùi ở nơi này thật sự quá hỗn loạn, âm thanh cũng quá nhiều, tất cả đều tạo thành quấy nhiễu đối với anh.
Nhưng anh không đeo mặt nạ, nơi này không giống cống nước, mỗi nơi đều có thể tồn tại nguy hiểm, bảo trì năng lực cảm nhận nhạy bén có thể giúp anh nắm giữ được ưu thế.
Hơn nữa... mùi máu tươi không quấy nhiễu anh nhiều như mùi hôi thối của cống nước!
"Dựa theo lời con khỉ Đinh kia nói thì nơi này có rất nhiều quái vật khác chủng loại, hơn nữa thực lực của chúng cũng không phải quá mạnh, đều nằm trong phạm vi anh có thể đối phó, điều này làm Ôn Văn có chút mong đợi.
Lúc Ôn Văn đang hưng phấn thì cách đó không xa có một con rắn nhỏ dài mảnh có màu sắc rất giống bùn đất chậm rãi tiếp cận.
Con rắn này có ba con mắt, đầu lưỡi và mắt có màu đỏ au, đó cũng là nơi có màu sắc khác biệt nhất, khả năng biến ảo màu sắc của nó có thể so với loài tắc kè hoa, nếu không nhìn kỹ thì nó giống như trong suốt vậy.
Chờ tới khi tiếp cận được mắt cá chân Ôn Văn, con rắn nhỏ kia liền hung ác táp một phát.
Sau đó... nó không cắn xuyên được lớp quần áo của Ôn Văn!
Cảm nhận được dị trạng ở phần gót chân, Ôn Văn kinh hãi, trước đó anh căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của con rắn này!
Vì thế anh ngồi xổm xuống, tò mò nhìn bạn rắn nhỏ kỳ lạ này.
Sau khi bị Ôn Văn phát hiện, con rắn nhỏ cũng không hề sợ hãi mà táp thêm lần nữa, nhưng lần này Ôn Văn sẽ không để nó thực hiện được ý đồ.
Anh ra tay nhanh như chớp, trực tiếp bóp phần thất thốn của nó, sau đó xách nó tới trước mắt cẩn thận quan sát.
Ở trong tay Ôn Văn, con rắn này nhanh chóng biến thành màu sắc giống như màu da của Ôn Văn, nếu không phải sớm biết nó là một con rắn, người bình thường đều sẽ nhìn nhầm.
"Vật nhỏ này... đầu óc hình như không được tốt cho lắm."
Có năng lực ẩn giấu này, nếu phát triển theo hướng vừa công kích vừa ẩn núp thì nhất định sẽ trở thành một nhân vật rất nguy hiểm.
Thế nhưng con rắn nhỏ này sau khi bị phát hiện vẫn tiếp tục tấn công, có thể nói là rất ngu xuẩn.
Nhưng Ôn Văn sẽ không vì thế mà coi thường con rắn nhỏ này, nếu không phải nhờ vào đồng phục nhân viên thu nhận thì Ôn Văn đã bị con rắn này cắn trúng, sau đó sinh ra hậu quả gì thì không ai biết được.
"Ba con mắt, dáng vẻ khá đặc biệt."
Ôn Văn cầm một que gỗ nhỏ chọt chọt vào người con rắn, kiểm tra thử xem là đực hay cái, dài ngắn thế nào, chờ đến khi anh chơi đã thì nó cũng cạn kiệt sức sống luôn rồi.
Theo Ôn Văn quan sát thì con rắn nhỏ này ngoại trừ thay đổi màu sắc và ba con mắt thì năng lực khác cũng không hơn gì đám rắn bình thường, bị Ôn Văn chọt tới chọt lui cũng không có năng lực chống đỡ, đòn sát thủ có lẽ chính là hai chiếc răng nọc.
Tay phải Ôn Văn dùng lực một chút, găng tay Tai Ách xuất hiện, anh muốn túm vật nhỏ này vào ngục giam, anh mặc kệ nó có quá yếu hay không, dù sao thì anh cũng có rất nhiều phòng giam, không sợ lãng phí.
Sau khi găng tay Tai Ách xuất hiện, con rắn nhỏ trước đó vẫn còn giãy giụa kịch liệt lập tức xụi lơ, ba con mắt nhỏ đầy sợ hãi, tựa hồ bị hơi thở của găng tay hù dọa.
Sợi xích màu đen từ trong găng tay nhú ra lắc lư hai vòng quanh người con rắn nhỏ rồi rụt trở lại, trước khi rụt về còn lắc lư hai cái.
Ôn Văn gãi gãi đầu: "Mình có bị ảo giác không thế, khi nãy hình như sợi xích kia tỏ vẻ khinh thường... xui thật, chỉ là một con gà bệnh không có tác dụng gì."
Anh tìm kiếm một chút, trên người một thi thể tìm được một cái túi nhỏ, đầu tiên là nhổ hai chiếc răng nanh của con rắn nhỏ rồi nhét nó vào trong túi, như vậy nó sẽ không chui ra được.
"Cho dù là gà bệnh thì cũng không thể lãng phí, để xem xem có thể dùng nó đổi được chút gì từ Hiệp Hội Thợ Săn không, không đổi được thì có thể nuôi một chút, chờ nó mạnh lên thì ném vào trong ngục giam."
Lần theo mùi của quái vật cảm nhận được, Ôn Văn đi tới trước.
...