Chương 60 - Bá Kê Song Sát
[60] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Bá Kê Song Sát
"Bình thường ngươi vẫn luôn khen người khác như vậy à?"
Gà trống quạt cánh, đôi mắt trợn tròn như quả cầu thủy tinh, căm tức nhìn Ôn Văn, con rùa ở phía sau cũng có chút rục rịch.
"Oh.... vậy thì mày rất xinh đẹp? Rất mạnh mẽ? Hay là mày thích RAP?"
Con gà trống thật sự không chịu nổi nữa, nó hướng về phía Ôn Văn mổ mạnh một phát, cổ của nó co rúm lại, một tia kim quang từ miệng nó bắn ra ngoài.
Lần thứ hai nhìn thấy loại công kích này, Ôn Văn nhẹ nhàng nghiêng đầu vọt tới, tốc độ của kim quang rất nhanh nhưng động tác của con gà trống này cũng quá rõ ràng, rất dễ nhìn thấu quỹ đạo của nó.
"Vậy là trực tiếp ra tay à... thôi quên đi, mình cũng đánh là được rồi, dù sao cũng không hi vọng xa vời là có thể hòa bình giải quyết chuyện này."
Nếu là bình thường, Ôn Văn còn có hứng thú cù cưa dây dưa với nó một phen, nhưng bây giờ có một thứ quái vật cường đại không biết là gì uy hiếp làm Ôn Văn có cảm giác có gai ghim sau lưng, căn bản không có tâm tư làm con gà này vui vẻ.
Hai con dao găm từ trong tay áo trượt ra ngoài, Ôn Văn cấp tốc tiếp cận con gà trống này.
Trong số quái vật Ôn Văn đã gặp qua có rất ít loại hợp thành tổ, hai con quái vật này tuy không có hơi thở không quá mạnh mẽ nhưng cũng không thể khinh thường.
Rèn luyện hơn nửa tháng nay, phương thức chiến đấu của Ôn Văn xét về tổng thể thì vẫn như vậy, nhưng có vài điểm nhỏ khác biệt, tư thế chạy, tư thế cầm dao, thậm chí là ngay cả hơi thở cũng có sự khác biệt.
Nhưng chính sự khác biệt này đã làm thực lực của anh tăng lên một tầng, vốn anh chỉ có tốc độ nhanh của quỷ hút máu mà thôi, nhưng tốc độ phản ứng của anh thường không theo kịp động tác của mình nên không có cách nào tự do chiến đấu với tốc độ cao.
Nhưng bây giờ thì đã khác!
Cổ con gà trống lớn kịch liệt co rút, cái mỏ so với lưỡi dao còn sắc bén hơn giống như một cây giáo dài đâm về phía Ôn Văn, mỗi lần như vậy đều phóng ra một tia kim quang làm Ôn Văn phải lập tức né tránh.
Ánh sáng màu vàng kia cũng không mạnh, Ôn Văn dùng dao găm cũng có thể chống đỡ, chỉ là tốc độ quá nhanh, cho dù quỹ đạo hành động của con gà trống rất dễ nhìn thấu nhưng nếu nó không gián đoạn phun ra kim quang thì Ôn Văn tránh né cũng khá vất vả.
Nhưng cũng chỉ là có chút vất vả mà thôi.
Vốn Ôn Văn cần phải dùng tổn thương đổi lấy tổn thương, dựa vào năng lực hồi phục mạnh mẽ của mình để tiếp cận đối phương.
Nhưng bây giờ anh có thể lấy điều kiện tiên quyết là cảnh giác con rùa kia, đồng thời né tránh kim quang và tiếp cận con gà trống.
Từ trải nghiệm giao chiến nãy giờ, con gà trống này là quái vật chiến đấu, năng lực tấn công tầm xa rất mạnh mẽ, cận chiến có lẽ rất yếu.
Mà con rùa đen kia là quái vật phòng ngự, cận chiến có lực phá hoại rất mạnh nhưng động tác lại rất chậm, chỉ cần giải quyết con gà trống này thì Ôn Văn có thể dùng cách thả diều để dần nhừ tử con rùa đen kia!
Ôn Văn di chuyển với tốc độ cực nhanh, phương thức hai chân di chuyển không giống với người bình thường, sau đó điều động một phần năng lượng ẩn vào trong cơ thể, cư nhiên làm thân thể tạo thành tàn ảnh mơ hồ, có vài kim quang thậm chí không cần né tránh, chúng trực tiếp xuyên qua cơ thể nhưng lại không thể tổn thương tới anh.
Đây chính là phương thức chiến đấu của quỷ hút máu, ngoại trừ không hút máu thì chuyện mà vampire có thể làm, Ôn Văn đều có thể làm, hơn nữa có được năng lực khác trợ giúp, anh thậm chí còn làm tốt hơn.
Mặc dù con gà trống này tấn công liền tù tì không ngừng nghỉ nhưng Ôn Văn vẫn có thể nhanh chóng tiếp cận nó, rạch một dao vào cổ nó, chỉ cần dao này đủ lực thì con gà trống này sẽ mất đi sức chiến đấu.
Nhưng đột nhiên Ôn Văn cảm thấy hoa mắt, dao găm trong tay ghim vào một thứ rất cứng rắn rồi trực tiếp gãy ngang, là vỏ rùa của con rùa đen kia!
"Không có khả năng, con rùa đen này ở cự ly rất xa, nó không có khả năng đuổi kịp tốc độ của mình..." Ôn Văn trợn to hai mắt nhìn con rùa ở trước mặt, cảm thấy khiếp sợ.
Sau đó con gà trống kia nhún nhảy ở tại chỗ, bắp đùi so với chân heo còn to hơn nhanh như chớp giơ lên đá vào bụng Ôn Văn, trực tiếp đá Ôn Văn bay ra ngoài, anh húc ngã rào chắn ở ngoài nhà ma mới ngừng lại được.
Ôn Văn loạng choạng đứng dậy, phun ra một ngụm máu, phần bụng có bốn lỗ máu rất sâu, là bị chân gà đâm thủng, nếu nó đá lệch đi một chút thì có lẽ thận của Ôn Văn đã bị đâm thủng rồi.
"Ngươi nghĩ rằng ta chỉ là một con gà trống bự con thôi sao?"
Con gà trống linh hoạt lắc lư đầu, thân thể không ngừng nhún nhảy, đôi chân thô dài vun vút lóe thành tàn ảnh: "Sai rồi, ta là gà yêu có huyết thống kim kê!"
"Ta là rùa yêu có huyết thống bá hạ cao quý."
Rùa đen chầm chậm đi tới bên cạnh gà trống, chậm rãi nói: "Còn nữa, có phải ngươi có ảo giác con rùa bò rất chậm không?"
"Tính sai rồi... hai thứ này mạnh hơn mình dự đoán rất nhiều." Vết thương của Ôn Văn đã khép lại, bắt đầu suy tính đối sách.
Nếu như chỉ có một con thì Ôn Văn nắm chắc mình có thể giành được thắng lợi, nhưng hai thì có chút cố sức.
"Hai bọn ta mặc dù không phải dạng nhân vật lớn như L tiên sinh nhưng cũng không phải nhân vật nhỏ để mặc người ta nắn bóp, trong dãy núi Tề Linh phía bắc thành phố Phù Dung Hà tám mươi dặm, Bá Kê Song Sát bọn ta cũng coi như có chút danh tiếng."
Gà yêu kiêu ngạo nói, nó rất thích biểu hiện bản lĩnh của mình, để người khác thấy nó lợi hại như thế nào, đó là bản năng đã khắc sâu vào linh hồn nó.
"Bá Kê Song Sát... là tư tưởng của tao quá đen tối hay bọn họ quá thuần khiết vậy?"
Ôn Văn cà khịa một câu, sau đó ném dao găm trong tay xuống, găng tay Tai Ách xuất hiện, búng tay một cái, dựa vào thể chất vampire đối phó cả hai con quái vật này là không thể, vì thế anh cần phải dùng năng lực khác.
"Tao chỉ cần tiến vào căn phòng đó mà thôi, nếu bọn mày để tao qua thì chúng ta không cần phải chiến đấu, lưỡng bại câu thương cũng không tốt cho bên nào." Trước khi chiến đấu, Ôn Văn muốn xã giao với hai con quái vật này một phen.
"Bây giờ không phải ngươi quyết định có chiến đấu hay không, mà là bọn ta có tha cho ngươi hay không."
Gà yêu lao nhanh tới chỗ Ôn Văn, vừa chạy vừa phóng ra kim quang, tuy nó có năng lực công kích tầm xa rất mạnh, nhưng thứ mạnh nhất của nó là thể thuật!
Rùa yêu cũng theo sát phía sau, so ra cũng không chậm hơn gà yêu bao nhiêu, hai chúng nó đã phối hợp sinh tồn nhiều năm, hợp lại có thể phát huy uy lực chiến đấu rất mạnh mẽ.
"Đã vậy thì... đánh thôi!"
Mí mắt Ôn Văn rũ xuống, biểu tình trở nên quỷ dị, ánh mắt híp lại nhỏ hơn, nhưng bên trong ánh mắt hẹp dài đó ẩn chứa ý chí chiến đầu cuồng nhiệt.
Gà yêu đạp một cước, tay trái cầm dao găm của Ôn Văn cũng đâm tới, mục tiêu là lòng bàn chân của nó, hai bên chạm vào nhau, tay Ôn Văn có lẽ sẽ bị gãy xương, nhưng móng vuốt của con gà yêu này cũng sẽ bị phế bỏ!
Gà yêu tinh mắt vội vàng dừng lại, mà Ôn Văn cũng thừa cơ hội này lách người tiến tới, một cước giẫm lên móng vuốt gà yêu, tay phải cũng huých mạnh một cú, con gà trống tinh này trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất.
Rùa yêu giống như một chiếc xe tăng điên cuồng chạy tới, cái miệng to như chậu máu nhanh như chớp táp về phía Ôn Văn, người từng nuôi rùa sẽ biết tốc độ co duỗi của đầu rùa nhanh kinh người, mà con rùa này không chỉ nhanh mà lực cắn cũng rất kinh người, có thể trực tiếp cắn rụng một miếng sắt!
Nhưng Ôn Văn đã nhảy bật lên tại chỗ một mét, né tránh cú táp này, tay chống đỡ một chút, nhẹ nhàng lộn ra phía sau con rùa lớn!
Lần giao chiến này, Ôn Văn đã linh hoạt hơn trước đó gấp bội!