Chương 95 - Hiện Giờ Không Có Lựa Chọn Nào, Đáng Lý Ra Trước Đây Nên Làm Người Tốt
[95] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Hiện Giờ Không Có Lựa Chọn Nào, Đáng Lý Ra Trước Đây Nên Làm Người Tốt
Ôn Văn có chút thất vọng nói: "Hiện giờ chỉ có vài con quái vật, cũng không cần phải tìm ngục tốt, hai con rối đã đủ ứng phó rồi.
"Thực ra thì mình khá mong chờ tìm được ngục tốt, có thể để Hồ Ấu Lăng hấp thu dương khí, chỉ cần không hút chết thì hẳn là không có vấn đề."
"Sau này nếu gặp người chọc giận mình thì có thể túm vào đây, bắt làm trâu làm ngựa, he he."
"Chà, nếu có tội phạm mỹ nữ làm ngục tốt thì tốt biết bao nhiêu, mình chả có hứng thú với con rối, người sống vẫn..."
Đối với Ôn Văn mà nói, suy nghĩ điên cuồng vĩnh viễn không thiếu, nhưng suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ, nếu anh không làm thì nó sẽ không tồn tại.
Anh đã từng thử khống chế suy nghĩ của mình, nhưng so với hành vi, suy nghĩ thật sự quá khó khống chế.
Càng không muốn nghĩ thì nó lại càng nghĩ nhiều hơn, vì thế phần lớn thời gian, Ôn Văn vẫn luôn thuận theo tự nhiên.
Lấy thứ cần lấy, Ôn Văn rời khỏi khu đầu mối Tai Hại, đi tới khu phòng giam Tai Hại, anh muốn xem nữ vampire Đào Thanh Thanh.
Phòng giam của khu Tai Hại lớn hơn khu Tai Họa một chút, là không gian lập phương dài rộng cao cỡ mười mét, quái vật thậm chí có thể chạy vòng vòng trong phòng giam.
Đi bộ một chốc, Ôn Văn đã tới phòng giam Tai Hại - 0001.
Lúc này Đào Thanh Thanh đang dùng một tư thế khá bất nhã nằm trong phòng giam, ngủ khá say.
Đối với vampire mà nói, giấc ngủ là chuyện rất dễ dàng, tùy tiện tìm một hơi hẻo lánh im ắng là có thể ngủ mười năm tám năm, thật sự không hề khó khăn.
Ôn Văn không rút sức mạnh của cô, vì thế có thể ngủ thật ngon trong phòng giam thật sự là chuyện khó có.
"Thử quyền hạn mình mới có được xem nào."
Giống như kho hàng, trước cửa phòng giam khu Tai Hại cũng có màn hình để chạm vào, vốn Ôn Văn không thể điều chỉnh, bây giờ có lẽ là có thể.
Anh điểm nhẹ vài cái, dưới người Đào Thanh Thanh chậm rãi nâng lên một cái giường đôi.
Đào Thanh Thanh bị đánh thức mê mang mở hai mắt, nhìn thấy Ôn Văn đứng ở ngoài cửa thì tâm tình khá mâu thuẫn.
Lúc ban đầu, Ôn Văn bắt cô tới nơi này, đối xử với cô như tù nhân, còn luôn rút sức mạnh của cô, hết thảy đều làm Đào Thanh Thanh chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống máu thịt Ôn Văn.
Nhưng xét theo phương diện khác, ở đây vài ngày mà không nhìn thấy Ôn Văn cô sẽ lo lắng, sợ Ôn Văn gặp chuyện không may, nếu Ôn Văn chết ở bên ngoài thì cô sẽ không có máu uống...
Sau đó, chuyện đầu tiên Đào Thanh Thanh làm là sờ sờ giường lớn mềm mại dưới thân, trên mặt lộ ra biểu tình hạnh phúc.
Ngủ trên sàn nhà một khoảng thời gian lâu như vậy, cô hiểu rõ giường là thứ tốt thế nào, ánh mắt nhìn về phía Ôn Văn có vài phần cảm kích.
Nhìn ánh mắt cảm kích kia, Ôn Văn nổi da gà.
Kẻ phạm tội là uy hiếp tính mạng đối với người bị hại.
Kẻ phạm tội ban chút ơn huệ nhỏ nhoi cho người bị hại.
Người bị hại hoàn toàn bị cách ly với thế giới bên ngoài.
Người bị hại không còn mong muốn chạy trốn.
Đây là bốn điều kiện của hội chứng Stockholm, chỉ cần thỏa mãn bốn điều kiện này thì người bị hại sẽ sinh ra ấn tượng tốt với kẻ phạm tội.
"Mình và cô ta, hình như phù hợp với bốn điều kiện này..." Ôn Văn lẩm bẩm.
"Có điều cô ta không thể xem là người bị hại vô tội, cô ta là quái vật, mà mình cũng không phải là kẻ phạm tội, mình là người bắt quái vật, là nhân viên thu nhận chính nghĩa, ừm, mình là chính nghĩa."
"Nhưng nếu cứ thế phát triển tới cuối cùng, liệu cô ta có hoàn toàn vâng dạ nghe theo lời mình không nhỉ, đáng chờ mong đây, he he..."
Ôn Văn tiếp tục điểm vào màn hình, trong phòng giam xuất hiện bàn, tủ, mặt đất lúc là đất cát, lúc là mặt cỏ, có khi lại biết thành dáng vẻ phòng thẩm vấn, có vài sợi dây thừng từ không trung rũ xuống.
Lúc ban đầu Đào Thanh Thanh khá là hiếu kỳ, nhưng sau vài lần biến hóa thì cô cảm thấy thực vô vị, Ôn Văn giống như đang chơi game, mà cô là người nhìn người ta chơi game.
"Phòng giam này đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của mình, giống như đang chơi trò 'thế giới của tôi' vậy, mình có thể bố trí bất cứ thứ gì mà mình muốn, chỉ tiếc chỉ có thể sử dụng trong phòng giam mà thôi."
Cuối cùng Ôn Văn dựa theo bố trí phòng giam Hồ Ấu Lăng để bố trí phòng Đào Thanh Thanh, điều này làm cô rất cảm động.
"Tiếp theo, xem thử xem sau khi nâng cấp thì vampire mang tới cho mình thực lực thế nào."
Ôn Văn bắt đầu điều chỉnh găng tay Tai Ách, vừa định chọn lựa sử dụng Tai Hại - 0001 thì trong lòng đột nhiên truyền tới cảm giác kích động.
"Ban nãy... mình muốn đặt găng tay Tai Ách lên vòng cổ ngục ti, rốt cuộc là gì cái gì?"
"Trước đó mình cảm nhận trong găng tay Tai Ách có một loại năng lực nhưng muốn dùng nó thì cần có điều kiện, lẽ nào điều kiện chính là chạm vào vòng cổ ti Tai Hại?"
Đắn do một chút, Ôn Văn đặt tay lên vòng cổ, nháy mắt đó hai thứ này kết nối với nhau, năng lượng trong găng tay có thể thông qua kết nối này truyền vào trong vòng cổ!
Hít sâu một hơi, Ôn Văn kích hoạt năng lượng.
Nháy mắt, toàn bộ khu Tai Hại chấn động, trên người Ôn Văn cũng sinh ra biến hóa kịch liệt!
Trong chấn động, Đào Thanh Thanh vốn đang thả lỏng có chút nghi hoặc nhìn phòng giam.
"Lẽ nào là động đất, hay là nơi này muốn sụp đổ? Hi vọng mình có thể nhân cơ hội này trốn thoát."
Đáng tiếc, tình huống mà Đào Thanh Thanh tưởng tượng không xuất hiện.
Không phải trạm thu nhận bị tấn công, cũng không phải động đất, là phòng giam trong trạm thu nhận đang tiến hành cộng hưởng với Ôn Văn!
Lúc Đào Thanh Thanh quay lại nhìn Ôn Văn, ánh mắt lật tức sửng sốt.
Ôn Văn đã không còn dáng vẻ ban đầu, xung quanh cơ thể bị một năng lượng đen kịt vây lấy, phía sau mơ hồ có một cái bóng khổng lồ, nó lớn tới mức ngay cả phòng giam khu Tai Hại cũng không chứa nổi.
Áo choàng ngục ti trên người giống như ngọn lửa màu đen tĩnh lặng thiêu đốt, toàn thân chỉ có hai nơi có màu sắc khác biệt.
Một là vòng cổ màu đồng.
Một nơi khác là con ngươi có màu vàng óng chói lóa hơn cả vàng!
"Cảm giác này... mình bây giờ giống như 'thần linh' vậy!"
Ôn Văn giang tay đánh giá cơ thể mình, khẽ lẩm bẩm.
Anh có thể cảm giác phòng giam khu Tai Hại và khu Tai Họa đã thiết lập liên hệ không bình thường, ở trong khu vực phòng giam, anh giống như có năng lực toàn năng vậy.
Nói vậy có lẽ hơi quá, dù sao thì anh cũng không thể nào sinh con được.
"Nếu như phải hình dung thì đó là quyền hạn của nhân viên quản lý, ở trạng thái này, trong phạm vi phòng giam này, mình có năng lực tuyệt đối!"
Ôn Văn đưa tay tùy ý chạm một điểm, một chiếc gương xuất hiện trong phòng giam, hiện giờ anh không cần chạm vào màn hình cũng có thể điều chỉnh phòng giam.
Anh nhìn dáng vẻ của mình trong gương, tặc lưỡi kỳ lạ.
Áo choàng đen cuồn cuộn, cả người tỏa ra hơi thở không may, con ngươi vàng rực không thuộc về chính mình, khẳng định là một nhân vật phản diện điển hình.
"Mình bây giờ càng ngày càng chạy xa trên con đường hình tượng người xấu rồi... cũng không còn lựa chọn nào khác, đáng lý ra trước đây mình nên làm người tốt."
Anh liếc nhìn Đào Thanh Thanh, tóc gáy Đào Thanh Thanh lập tức dựng lên, nháy mắt trốn vào phía sau chiếc giường lớn trong phòng giam.
Tên biến thái này ngày càng dọa người!