Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 202: Khinh người quá đáng

Khinh người quá đáng rồi!

Sao hắn so với động vật quý hiếm càng có vợ muộn hơn?

Kỳ thật hắn có người lựa chọn làm vợ, là Hạ Nhược Lan a!

Thế nhưng có người nói, ngươi còn không bằng Tiểu Hoàng, Nhược Lan cô nương sẽ thích ngươi sao?

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, con gái người ta ưa thích chính là Thẩm Kỷ Lương một người đàn ông có năng lực giỏi giang.

Hạ Nhược Lan thích Thẩm Kỷ Lương, cơ hồ là bí mật công khai Lục gia, mà hắn thích Hạ Nhược Lan mọi người cũng đều biết.

Nhưng Thẩm Kỷ Lương không thích Hạ Nhược Lan, tất cả mọi người đều nhìn thấy, hai người kia hoặc là thống thống khoái khoái cùng một chỗ, nếu không cùng một chỗ, hắn ở bên cạnh nhìn xem cũng sốt ruột.

Gấp gáp như vậy không phải biện pháp, Cù thiếu đi hỏi Bảo Châu: “Thiếu phu nhân, tôi thích Nhược Lan, cô nói như thế nào cô ấy mới có thể gả cho tôi.”

“Chị ấy sẽ không gả cho anh.” Bảo Châu rất khẳng định.

“Vì sao?”

“Không biết.” Giác quan thứ sáu nói cho cô biết.

“Vì sao không biết.”

“Chị ấy muốn gả cho Thẩm đại ca a!” Côn Sơn nói, sẽ cố gắng tác hợp hai người kia, bình thường Lục gia có cái gì muốn đưa cho Thẩm Kỷ Lương, đều kêu Hạ Nhược Lan đi.

“Tại sao là hắn không phải tôi? Cô nặng bên này nhẹ bên kia, tôi so với hắn kém hơn sao?” Hắn thấy hài lòng về mình.

Bảo Châu gật đầu: “Ừm.”

“Thiếu phu nhân, cô có thể đừng thành thật như vậy được không?” Cù thiếu có xúc động hộc máu, cho dù hăn không tốt thật.

“Tôi không thành thật một chút, anh sẽ cho là thật à.” Bảo Châu cắn kẹo que, mồm miệng không rõ nói.

Cù thiếu lập tức buồn bực : “Thiếu phu nhân, tôi có đôi khi suy nghĩ, cô là khờ thật hay là giả ngốc.”

Bảo Châu lườm hắn một cái, tính trẻ con nói: “Anh mới ngốc, tôi so với anh thông minh hơn.”

Cù thiếu trêu chọc cô: “Vậy ai thông minh hơn cô?”

“Tiểu Hoàng, Côn Sơn, A Long, A Hổ, A Thiếu…” Bảo Châu đếm trên đầu ngón tay, đếm a đếm, một đôi tay đếm không hết.

Cù thiếu thật buồn bực : “Vậy tôi thông minh hơn ai?”

“Bảo Trân.”

Cù thiếu lúc này vui vẻ: “Thật tinh mắt a! Không tệ không tệ!”

“Cho nên hai người kết hôn a!” Bảo Châu nhớ tới hai phần bánh kẹo cưới kia.

Cù thiếu tuyệt vọng, nguyên lai vẫn là vì việc này: “Nếu tôi không cùng cô ta kết hôn, vậy tôi với cô ta ai thông minh hơn?.”

“Vẫn là anh.”

“Đợi một chút, Thiếu phu nhân tôi rất tò mò tiêu chuẩn phán đoán thông minh của cô là gì?”

“Lượng cơm ăn.” Bảo Châu đáp vô cùng nhanh.

Cù thiếu rất im lặng: “Lượng cơm ăn và thông minh tại sao có thể có quan hệ.”

“Ông nội nói, ăn nhiều thông minh.” Khi còn bé ông nội đã nói như vậy, ông nội nói Bảo Châu ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới trở nên thông minh.

“Ông nội của cô còn nói ăn nhiều mới cao lớn.” Cù thiếu suy đoán nói.

Mắt Bảo Châu lại lấp lánh nhìn về phía hắn: “Làm sao anh biết?”

“Dùng chân nghĩ cũng biết a!” Người già dụ dỗ con nít ăn cơm, nói đi nói lại không phải là vài câu kia sao? Cái gì con ăn cơm có thể lớn, có thể thông minh xinh đẹp.

“Ý nghĩ của anh không thúi sao?” Chân Tiểu Cù Từ rất thối a?

“Rửa thì không thúi nữa.”Hắn vô ý thức hồi đáp.

“Nghĩ cách cũng có thể giặt rửa sao?”

“Xem như tôi chưa nói, ảo giác, tất cả đều là ảo giác, tôi đi dạo trong hoa viên đây.” Cù thiếu lập tức không muốn cùng cô nói chuyện, quá tổn hao chỉ số thông minh của người ta, lại nói chuyện với Bảo Châu, hắn sợ chỉ số thông minh sẽ biến thành số âm, thừa cơ chuồn đi.

Bảo Châu đột nhiên cảm thấy mắc tiểu, ngẩng đầu nhìn thấy Bảo Nguyệt, đem Kiều Kiều nhét vào trong lòng Bảo Nguyệt: “Bảo Nguyệt em ôm Kiều Kiều, chị đi vệ sinh một lát.”

Bảo Nguyệt không thích con nít, đặc biệt không thích loại em bé rất nhỏ còn bú sữa, hở một tí sẽ khóc, sẽ tè ra quần, nhưng Bảo Châu đem Kiều Kiều đưa cho cô rồi bỏ chạy, cô ném cũng không được ôm thì ngại bẩn, thấy một người hầu đối với hắn vẫy tay: “Bế đứa nhỏ này cho tôi.”

Nếu là lão bộc trong nhà nhất định sẽ cẩn thận từng li từng tí mang đứa nhỏ giao cho Vạn Phú Quý hoặc là mấy bà lớn trong nhà, nhưng người nọ chỉ là một người tạm thời đến hỗ trợ, đừng nói đứa nhỏ, cả Bảo Nguyệt cũng không nhận ra, nhận đứa nhỏ cũng không biết nên đưa cho ai, thấy Bảo Nguyệt hung dữ như vậy cũng không dám đi hỏi, một bên phải làm việc bận rộn, liền rất không có trách nhiệm đem Kiều Kiều đặt trên một cái bàn thật dài, nghĩ thầm đợi tí nữa cha mẹ đứa nhỏ thấy được, có lẽ sẽ ôm nó xuống.

Bởi vì là chủ đề trao đổi văn học, tự nhiên là không thể thiếu tác phẩm thư pháp, Vạn lão gia định đợi tí nữa bộc lộ tài năng, cho nên còn đặc biệt gọi người chuẩn bị giấy và bút mực. Bảo Nguyệt và Bảo Trân vì muốn để lại ấn tượng tốt cho đám thanh niên tài tuấn, cũng gọi người đưa bản vẽ ra, chữ Bảo Trân miễn cưỡng có thể xem, Bảo Nguyệt ghi không tốt, đặc biệt dùng tiền mời người viết một tấm, đều đặt lên bàn.

Kiều Kiều nhàn rỗi nhàm chán, bò trên bàn, bò tới một cái đĩa mực tàu trước mặt, muốn bò qua, bàn tay nhỏ duỗi ra trong đĩa khiến cho dính đầy mực tàu.

Kiều Kiều không hiểu mực tàu là cái gì, nó chỉ dựa theo hứng thú của mình bò tới phía trước, kết quả làm cho cả người đều là mực tàu.

Đằng trước có một tờ giấy, Kiều Kiều bò bò tới, không biết nghĩ cái gì, dùng bàn tay nhỏ bé dính đầy mực ở phía trên cọ qua cọ lại, qua một hồi lâu giống như cảm thấy không thú vị nữa, Kiều Kiều bò đi.

Đúng lúc này bị Cù thiếu nhìn thấy được, Cù thiếu thấy cả người Kiều Kiều dính đầy mực tàu, giơ tay ôm lấy nó: “Tiểu thiếu gia của tôi, mực tàu có cái gì thú vị đâu, chú bế con lên lầu thay quần áo.”

Kiều Kiều nhìn thấy người quen, y y nha nha ở trong lòng ngực của hắn giật giật.

Cù thiếu nói một tiếng với Côn Sơn , sau đó đem Kiều Kiều bế lên trên lầu.

Rất nhanh buổi trình diễn hôm nay bắt đầu, Vạn lão gia mời các vị tới trước bàn, đang muốn ở trước mặt mọi người biểu diễn mấy chữ thư pháp ông mới từ thân gia học được, lớn tuổi, làm cả đời nhà giàu mới nổi, già rồi cũng muốn học văn vẻ. Vừa định viết chữ, phát hiện tờ giấy trắng ông đã sớm chuẩn bị tốt không thấy đâu, một bên gọi người đi lấy, một bên hướng mọi người nói: “Trước xem hai đứa con gái tôi viết a! Hôm nay tụi nó cũng đã viết một bộ chữ, muốn cho mọi người thưởng thức. Bảo Nguyệt! Con đem chữ viết của con ra cho mọi người nhìn.”

Bảo Nguyệt thấy trên bàn có hai bộ chữ, không biết bộ nào là của mình, vừa định cầm lên xem, Bảo Trân nói: “Chị, đó là của em.”

Bảo Nguyệt cười nói: “Chị biết là của em, chỉ muốn nhìn xem mà thôi.”

Lập tức cầm lấy tờ giấy bên cạnh, ở trước mặt của mọi người, vừa mở ra, sau đó trợn tròn mắt, “Chữ” viết bên trên vô cùng qua loa, nhìn không ra viết cái gì, bên cạnh đã có người nói: “Nhị tiểu thư cô đây là viết cái gì?”

Bảo Nguyệt một bên trong lòng chửi bới người giúp cô viết, làm gì viết ẩu như vậy, một bên mỉm cười: “Tôi tự nghĩ ra một loại chữ thảo mới.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất