Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 235: Đại kết cục (thượng)

Hoàng gia thở dài nói: “Tôi cân nhắc một lát.”

Nói xong gọi điện thoại định ngày hẹn Côn Sơn, mang theo Thù ca đi.

Đến nơi hẹn có đệ tử Trí Đường giúp bọn họ đẩy cửa ra, hai người đi vào, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi con mắt nổi đầy tơ máu ngồi ở trước một cái bàn uống trà, các đại gia Trí Đường đứng phía sau của hắn.

Tuy còn trẻ như vậy, nhưng những nhân vật có uy tín cáo đứng ở sau lưng của hắn, lại tựa hồ như cũng không có cảm giác không phục, đối với hắn ngồi ở vị trí này, hắn rất tuổi trẻ, nhưng lại có khí chất rất mạnh, người trẻ tuổi này không đơn giản.

Thấy Hoàng gia, Lục Côn Sơn đánh giá vị trước mắt này được xưng là một trong Tam đại Hoàng gia ở Thượng Hải, tuổi trên dưới năm mươi, hơi mập mặc một bộ đường trang màu đen, mang mũ quả dưa màu đen dưa trên đầu, lộ ra trầm ổn lão luyện, ánh mắt bình thản như một người thương nhân Thượng Hải bình thường.

Côn Sơn là vãn bối, chủ động nghênh đón: “Hoàng gia, ngài khỏe.”

“Lục tiên sinh, cậu khỏe.” Hoàng gia nói xong ngồi xuống đối diện Côn Sơn, chỉ vào Thù ca đang cúi đầu đứng ở phía sau hắn đối với Côn Sơn nói: “Đây là tên tiểu đệ gây ra chuyện của tôi, hắn còn trẻ không hiểu chuyện, mạo phạm quý bang, Tiểu Thù còn không hướng Lục tiên sinh nhận tội.”

“Lục gia, ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này! Tôi cũng là nhất thời hồ đồ, tôi nhất định dốc hết toàn lực đem con trai của ngài tìm trở về, tôi châm trà cho ngài.”

Côn Sơn giơ tay ngăn chén trà lại nói: “Đây không phải chuyện châm trà xin lỗi có thể giải quyết, tôi muốn nhìn thành ý của quý bang.”

“Cậu muốn thế nào?” Hoàng gia nói.

“Dựa theo quy củ giang hồ làm việc, người này ngài giao cho tôi.” Côn Sơn không sợ hãi chút nào nghênh đón ánh mắt Hoàng gia.

“Không có khả năng.” Người nếu giao cho Lục Côn Sơn, còn có cơ hội sống trở về sao?

“Vậy câu trả lời của tôi cũng là không thể nào, chuyện này không có khả năng cứ như vậy bỏ qua.” Hoàng gia ngài xem thường tôi, không có thành ý giải quyết chuyện này, ngài xem thường tôi, chính là xem thường Trí Đường.

“Lục tiên sinh, cậu phải rõ nơi này là Thượng Hải.” Thượng Hải là thiên hạ của Hoàng gia hắn, Lục Côn Sơn mới nhận chức căn cơ chưa ổn, hắn không tin Lục Côn Sơn dám cùng hắn vạch mặt.

Côn Sơn chưa cùng hắn vạch mặt, nhưng chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy: “Thượng Hải ngài lớn nhất, nhưng trong lòng tôi công lý lớn nhất, Hoàng gia ngài cứ từ từ ngồi, tôi còn có việc, xin lỗi đi trước không thể tiếp ngài được nữa.”

Côn Sơn không để cho hắn mất mặt, cũng không giải hòa, hai tay chấp sau lưng mang theo người của mình đi ra ngoài.

Thù ca thấy hắn đi rồi, thở dài một hơi, đối với Hoàng gia nói: “Hoàng gia may mắn mà có ngài, xem ra Lục Côn Sơn này là một người nhát gan.”

“Cậu sai rồi, chó cắn người thường không sủa. Chúng ta và Trí Đường xem như triệt để kết thù rồi.” Người có thể nhẫn nhịn khuất nhục cực lớn mà không nhao nhao không gây sự, thường khó đối phó nhất.

“Không đến mức vậy a?”

Hoàng gia không để ý tới hắn, phối hợp rót một chén trà uống, hương vị đắng, đắng đến trong lòng.

Chuyện lại qua vài ngày vẫn không có tiến triển, Bảo Châu cả ngày không chịu ăn cái gì, Côn Sơn khuyên mới bằng lòng ăn một ngụm nhỏ.

Tiếp tục như vậy khẳng định không được, Vạn lão gia tử nghe nói về sau, lo lắng cháu gái, ông vốn nghĩ tuổi mình đã lớn như vậy rồi, nếu không trở lại quê quán một chuyến, khả năng về sau sẽ không có cơ hội nữa, cho nên quyết định qua một thời gian ngắn trở lại quê nhà.

Thấy bộ dạng này của Bảo Châu, liền nói muốn dẫn Bảo Châu trở lại quê quán, có lẽ có thể giải sầu, để cho tâm trạng Bảo Châu được bình phục.

Côn Sơn nghe xong cảm thấy là một ý kiến hay, lập tức gọi người an bài hành trình, sáng sớm hôm sau liền cùng Vạn lão gia tử còn có Vạn Phú Quý cùng nhau về quê.

Tàu xe mệt nhọc về sau, một đoàn người rốt cục ngồi xe ngựa về tới quê Bảo Châu quê quán.

Nhìn thấy nông thôn quê mình Bảo Châu bắt đầu nói chuyện, chỉ vào cái cây thấp bên cạnh thôn đối với Côn Sơn nói: “Trên cây đó vào mùa hè sẽ có quả hồng.”

Côn Sơn thấy cô rốt cục chịu đề ý tới chuyện khác, theo cô nói: “Bảo Châu thích ăn quả hồng không?”

Bảo Châu gật đầu: “Thích.”

“Vậy đợi trở lại Hồng Kông, anh kêu người trồng một cây hồng cho em, đến mùa hè em muốn ăn, tùy thời đều có thể ăn.” Côn Sơn sủng ái cô nói, Kiều Kiều mất tích, Bảo Châu thương tâm, hắn cũng thương tâm, vì trấn an cô, đừng nói là một cây hồng, chỉ cần Bảo Châu mở miệng, một vườn hồng cũng không có vấn đề gì.

Mấy người trong thôn có lẽ đã quên Bảo Châu rồi, Bảo Châu so với khi đó, lộ ra xinh đẹp không ít, nhưng cũng có vẻ trưởng thành hơn.

Nhưng bọn họ nhận ra Vạn lão gia tử, gặp ông nói: “Vạn gia gia ông trở về rồi, chúng tôi chỉ sợ sau khi nhà của ông rời khỏi đây đời này không trở lại, các người vừa chuyển đi mấy tháng con dâu ông đã trở lại rồi, lúc này đang ở trong nhà phơi lúa mạch.”

“Tiểu Hoa trở về rồi hả?” Vạn lão gia còn chưa kịp phản ứng, Vạn Phú Quý ở phía sau ông cao hứng hướng trong nhà chạy tới.

Côn Sơn nghe xong, đối với Bảo Châu nói: “Chúng ta cũng nhanh đi qua đó! Mẹ em trở về rồi.”

Vạn Phú Quý chạy đến cửa nhà, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo hoa lớn buộc tóc đuôi sam đang cầm cái ki xúc lúa mạch từ trong nhà bưng ra ngoài phơi nắng, Vạn Phú Quý cao hứng hướng bà hô: “Là Tiểu Hoa phải không?”

“Đại Quý.” Vạn phu nhân nghe vậy thật cao hứng ngẩng đầu gọi ông.

“Ừ! Vợ thì ra em về nhà, anh tìm em khắp nơi, về sau hãy theo anh trở về trong thành hưởng phúc đi, con rể tài giỏi của chúng ta ở Hồng Kông xây một tòa nhà lớn, em trở về rồi, chúng ta sẽ cùng nhau ở đó.”

Vạn phu nhân gật đầu, thời gian này tựa hồ rốt cục có hi vọng : “Ừm.”

Đang nói Côn Sơn mang theo Bảo Châu đi tới, Vạn Phú Quý đối với Vạn phu nhân nói: “Đây là Côn Sơn, con rể em, đây là Bảo Châu con gái em, cũng không nhận ra đi!”

Vạn phu nhân gật đầu: “Đúng vậy! Em đã không nhận ra, nha! Con gái em cũng đã lớn như vậy rồi, trở thành một cô gái trưởng thành. Con rể em cũng rất tuấn tú.”

“Mẹ khỏe chứ, con là Lục Côn Sơn.” Côn Sơn đối với bà hành lễ, sau đó đối với Bảo Châu nói: “Còn không gọi mẹ.”

Bảo Châu vươn tay ở trên cánh tay mình bấm một cái, đau.

Vậy không phải là đang nằm mơ, Bảo Châu ngây ngô nhìn qua Vạn phu nhân cười: “Mẹ, thì em mẹ em có bộ dạng như vậy.”

“Nha đầu ngốc của mẹ.” Vạn phu nhân đau lòng đem Bảo Châu ôm chặt vào trong ngực, lúc trước bà và Đại Quý chạy nạn, cùng với Bảo Châu tách ra, từ biệt hơn mười năm, lúc trước chỉ là một đứa bé trong tã lót, hiện tại đã thành một đại cô nương.

Kỳ thật lúc trước đi theo Đại Quý chạy nạn, bà vẫn hối hận, hai người tách ra về sau, bà chưa có trở về, liền ở trong thành rửa chén cho một quán ăn, miễn cưỡng no bụng, về sau rốt cục có chút tích góp bà nghĩ có lẽ Bảo Châu và cha còn sống, lấy tiền mua một ít lương khô, trở về thôn trang, lại nghe nói bọn họ đã dọn đi, bởi vì không biết địa chỉ, không thể nào tìm được.

Bà ở chỗ này đợi rồi đợi, hi vọng có một ngày có thể đợi được bọn họ trở về, đợi một năm rưỡi rồi, ngay tại lúc bà đã không ôm hi vọng gì nữa, cuối cùng bọn họ cũng trở về.

Một nhà đoàn tụ là chuyện tốt, mọi người ở trong nhà chờ đợi vài ngày, đem lúa mì đều thu hoạch xong, mang theo trái cây thu hoạch được chỗ về Hồng Kông.

Bởi vì đã tìm được mẹ, tâm trạng Bảo Châu dường như dần dần khá hơn một chút, Côn Sơn sợ Bảo Châu lại có chuyện, kêu Bảo Châu tạm thời ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, một mình trở về Thượng Hải.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất