Chương 10
Đêm tân hôn, Công Thượng Chiếu không ở phủ Thế tử cùng Tôn Thanh Việt động phòng hoa chúc, mà lại xông thẳng vào Thái tử phủ.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.
Hắn đến rồi.
Hắn không còn là kẻ ngốc nghếch như trước, nắm lấy tay áo ta, ánh mắt dâng trào cảm xúc:
“A Bảo, ta là A Chiếu của nàng đây… Nàng thực sự không cần ta nữa sao?”
Nếu trước đó chỉ là suy đoán…
Thì giờ phút này, ta có thể khẳng định chắc chắn — hắn cũng đã trọng sinh.
Chỉ là, trễ hơn ta một bước.
Tay bị hắn bóp đau buốt, ta cảnh giác siết chặt chuôi chủy thủ mà Thái tử Văn Thừa đưa cho ta phòng thân, đề phòng nhìn hắn:
“Tiện tỳ sao xứng làm hậu của ngươi? Đã vậy, ta đây đã sớm nhường ngôi hậu cho ngươi và Tôn Thanh Việt, để các ngươi yêu nhau say đắm, an tâm mưu phản!”
Hắn quát lớn, giọng đầy bất bình:
“Mưu phản? Sao có thể là mưu phản! Ta chỉ đang lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi!”
Tiền triều khi xưa chuyên chế tàn bạo, dân không đủ ăn.
Biên ải binh loạn, phụ hoàng hắn nhu nhược vô năng, dâng đất cầu hòa chỉ để giữ lấy ngai vàng.
Dù vậy, hoàng thất vẫn hoang phí hưởng lạc, tăng thuế nặng nề, xây đài ngọc ao tiên, mong tạo nên chốn bồng lai nơi trần thế.
Cuối cùng, các nơi nổi dậy khởi nghĩa.
Vị hoàng đế hiện tại chính là thủ lĩnh năm xưa của một trong những cuộc khởi nghĩa ấy.
Triều đại mới lập nên, chưa đầy mười năm đã thu phục mất đất, thiên hạ an cư lạc nghiệp.
Công Thượng Chiếu khẽ run, ánh mắt đỏ ngầu:
“Giang sơn này vốn là của ta… Nàng cũng vậy, là của ta!”
“A Bảo, nàng là thê tử của ta. Đời trước là thế, đời này cũng không khác gì!”
“A Bảo, ta yêu nàng. Ta sẽ không buông tay!”
Nực cười… quả thật nực cười!
Ta giật mạnh tay ra, ánh mắt lạnh như sương:
“Ngươi nói ngươi yêu ta, thế mà lại tự tay bắn chết ta trong phủ Thế tử, còn giẫm nát tín vật đính ước của ta và ngươi.”
“Ngươi nói ngươi yêu ta, vậy mà vẫn cưới Tôn Thanh Việt về làm chính thê. Hiện giờ nàng ta còn đang đợi ngươi động phòng đó thôi!”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ như dao cắt:
“Công Thượng Chiếu, từ đầu đến cuối, người mà ngươi yêu — chỉ là chính ngươi mà thôi!”
Nỗi đau lớn nhất của nữ nhân, là dễ dàng bị nam nhân gán lên những danh xưng hoa mỹ, để rồi trở thành công cụ phục vụ dục vọng của họ.
“Công Thượng Chiếu, ngươi thật đê tiện!”
Hai đời người…
Cuối cùng ta cũng có thể nói ra câu này ngay trước mặt hắn.
Hắn ngày nay day dứt vì ta, chẳng qua là vì kiếp trước ta đưa cho hắn hưu thư trước lúc chết.
Người bị ruồng bỏ đã từ ta biến thành hắn — chỉ là không cam lòng mà thôi.
“A Bảo… Ta biết, nàng nói ra những lời ấy là vì trong lòng tổn thương. Lần này ta sẽ không vậy nữa, ta sẽ cưới nàng, phong nàng làm hoàng hậu. Chỉ cần là thứ nàng muốn, ta đều cho nàng!”
Ta khẽ cười lạnh, ngẩng đầu, giọng lãnh đạm như gió lùa qua đỉnh tuyết:
“Tốt thôi. Ta muốn mạng của ngươi.”
Câu nói vừa dứt.
Ánh mắt Công Thượng Chiếu liền trầm xuống, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ khinh thường.
Hắn tiến tới, định ôm lấy ta.
“A Bảo, đừng giận nữa. Nữ tử mà cứ nói chuyện giết chóc chẳng hay ho chút nào.”
“Bộ dạng cứng cỏi như vậy chẳng ai thích cả. Ta vẫn thích nàng dịu dàng, hiền lành, như trước kia…”
Ta rút chủy thủ, chắn ngang trước ngực, ngăn bước tiến của hắn.
“Miệng ngươi toàn phun phân chó, thối không chịu nổi!”
Lời mắng thô thiển đến mức khó nghe, Công Thượng Chiếu giận tím mặt.
Hắn giơ tay định giật dao.
Ngay khoảnh khắc ấy, Thái tử Văn Thừa mang người xông vào.
Trường kiếm vung thẳng chém tới Công Thượng Chiếu.
Hắn né không kịp, ngón tay út bị chém đứt.
Máu tươi phun xối xả, đầu ngón tay rơi ngay trước mặt ta.
Văn Thừa Thái tử chẳng thèm để tâm đến hắn, nắm lấy tay ta nhìn tới lui, thấy không thương tích gì mới nhẹ thở ra.
Công Thượng Chiếu lùi hai bước, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn ta và Văn Thừa Thái tử:
“Các ngươi… Các ngươi liên thủ tính kế ta?”
Ta lắc đầu, mỉm cười:
“Thế tử nói đùa rồi. Ngài đêm khuya xông vào Thái tử phủ, đây là đại tội khi quân đấy.”
Ta nhìn xuống đầu ngón tay hắn rơi trên đất, như thể thấy lại cảnh hắn giẫm nát tín vật xưa kia — ta liền giẫm mạnh lên.
“Công Thượng Chiếu, ta từng vì cứu ngươi mà bị huynh đệ của ngươi đánh gãy ngón tay, ngươi lấy chính đốt ngón ấy làm thành cốt tiêu. Ngươi từng nói, chỉ cần cốt tiêu vang lên, dù ngàn sông vạn núi, ngươi cũng sẽ đến bên ta. Ngươi không thất hứa.”
Ta khựng lại một chút, rồi bỗng bật cười:
“Ngươi quả thực đến. Nhưng là để giết ta!”
Ta giẫm lên ngón tay hắn.
Nghiến.
Nghiến thật mạnh.
“Giờ đây, một ngón tay, làm sao chuộc hết tội nghiệt của ngươi được?”
“Công Thượng Chiếu — ta muốn mạng của ngươi, là thật!”