Trăng Soi Trên Ngọn Ngô Đồng

Chương 7

Chương 7
Vừa bước đi được mấy bước, chúng ta liền chạm mặt Công Thượng Chiếu đang vội vã chạy tới.
Đêm nay, phủ thừa tướng náo nhiệt thật.
Ta nhớ rõ đêm này ở kiếp trước, Công Thượng Chiếu không tới tìm ta, mà khóc lóc chạy đến chỗ Tôn Thanh Việt.
Ban đầu, hắn vốn chẳng muốn cưới ta.
Sau khi gặp được Tôn Thanh Việt, hắn liền thay đổi ý định, đồng ý cưới ta, còn lập tức thay đổi tính tình nóng nảy, trước sau đều đối đãi dịu dàng.
Người đời nói rằng Công Thượng Chiếu đần độn như trẻ nhỏ.
Ta tưởng rằng tất cả những điều hắn làm đều là chân tình.
Ta dùng chân tâm để đáp lại, trao cho hắn trọn vẹn trái tim.
Rốt cuộc, tất cả chỉ là một vở kịch mang tên "giam cầm và lợi dụng".
Dưới ánh chạng vạng, ta không trông rõ mặt hắn.
Nhưng trên người hắn lại tỏa ra khí tức đầy nguy hiểm.
Tim ta khẽ run.
Khí thế này tuyệt đối không phải là của Công Thượng Chiếu ngu ngốc ở kiếp trước.
Việc trọng sinh xảy ra với ta, thì cũng có thể xảy ra với người khác.
Nhưng ban ngày, ta quan sát hắn không hề có gì bất thường.
Tại sao bây giờ lại như thế?
Khi ta ngẩng đầu lên nhìn, Công Thượng Chiếu lại khôi phục dáng vẻ ngu ngơ.
Hắn chống nạnh, chắn trước mặt Thái tử, làm bộ như muốn cướp ta khỏi tay người.
"Hừ! Ngươi thả tỷ tỷ ra, tỷ tỷ là của ta!"
"Tỷ tỷ là của ta, tỷ tỷ là nương tử của ta, ngươi thả nàng ra!"
Công Thượng Chiếu vốn không thích ta, cớ sao giờ lại một mực muốn giữ ta bên mình?
Chẳng lẽ…
Trong lòng ta dâng lên nghi ngờ, chỉ còn cách tiếp tục thăm dò.
Văn Thừa Thái tử lùi lại hai bước, lạnh nhạt nhìn hắn, trầm giọng quát: "Tránh ra!"
Tiếng nói như rơi đất vỡ đá, khí thế vương giả trời sinh, khiến Công Thượng Chiếu cũng chấn động.
Ấy… chuyện này không đúng.
Thái tử điện hạ và ta vốn chẳng thân, từ bao giờ lại có khúc mắc với Công Thượng Chiếu?
Ta liếc mắt sang Công Thượng Chiếu.
Chỉ thấy trong mắt hắn lóe lên tia u tối, rồi ngay lập tức ngả người lăn ra đất ăn vạ, vừa giả khóc vừa kêu to: "Thái tử ca ca bắt nạt người ta! Thái tử ca ca cướp nương tử của ta!"
Ta ra hiệu cho Thái tử điện hạ thả ta xuống.
Hắn liếc vết thương trên người ta, mím môi không đáp, lại càng không buông tay, ngược lại ôm chặt ta bước qua Công Thượng Chiếu, đi thẳng.
Tiếng gào khóc của Công Thượng Chiếu dẫn tới một đám người, trong đó có cả thừa tướng và Tôn Thanh Việt.
Tôn Thanh Việt trông thấy ta nằm trong lòng Thái tử Văn Thừa, sắc mặt lập tức đại biến, chẳng màng giữ dáng vẻ đoan trang, hét lên: "Ngươi ngươi ngươi... Ta ra lệnh ngươi lập tức cút khỏi người Thái tử điện hạ!"
Đều đến đông đủ rồi, vậy thì… cùng nhau thử một chút xem sao.
Ta khẽ kéo tay áo Thái tử, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, giúp ta một lần."
Thân thể hắn cứng lại, đáp khẽ một tiếng.
Ta liền dịch người, tìm một tư thế thoải mái hơn trong lòng Thái tử.
Khoảng cách hai người rất gần.
Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy tình ý mập mờ.
Tôn Thanh Việt trông thấy, lửa giận càng bốc cao.
Nhưng nàng cũng kịp nhận ra bản thân vừa thất thái, liền đổi giọng: "Tôn A Bảo, chẳng phải ngươi đã nhìn thấu hồng trần, đoạn tuyệt thân tình, quy y cửa Phật rồi sao? Sao bây giờ lại thân mật với Thái tử như vậy…"
Công Thượng Chiếu cũng lồm cồm bò dậy, tiếp tục la lớn: "Nương tử! Tỷ tỷ là nương tử!"
"A Chiếu không thể sống thiếu A Bảo!"
"A Bảo là của A Chiếu!"
Một kẻ sinh ra đã ngu ngốc.
Một kẻ sinh ra đã giỏi diễn trò.
Quả là xứng đôi!
Ta bật cười khẽ, giơ tay chỉ vào đích tỷ.
"Thế tử, nương tử của ngài là đích nữ phủ thừa tướng – Tôn Thanh Việt! Còn ta, là thứ nữ – Tôn A Bảo, muội của nàng!"
"Thế tử, rồi ngài cũng sẽ cưới đích tỷ thôi, sao còn lôi ta vào?"
Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "rồi cũng", nếu hắn cũng đã trọng sinh, hẳn sẽ hiểu rõ ẩn ý trong lời ta.
Lời vừa dứt, sắc mặt cả hai lập tức biến đổi.
Đặc biệt là Công Thượng Chiếu, siết chặt hai tay, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng.
Giây phút ấy, ta như thấy lại gã Công Thượng Chiếu năm xưa, kẻ đã dẫn Tôn Thanh Việt tới giết ta.
Hắn cũng đã trọng sinh!
Hắn tìm đến ta, chẳng qua là muốn lặp lại quỹ đạo kiếp trước: cưới ta làm bình phong, rồi thừa cơ tạo phản, lên ngôi.
Nhưng ta – nhất định không để hắn được như ý!
Thừa tướng vội vàng bước đến, trông thấy tình hình, sắc mặt sầm lại: "Thái tử điện hạ, người đã đồng ý để A Bảo ở lại phủ một đêm để gặp lại người thân, nay nửa đêm lại đến đây, là có ý gì?"
Thái tử Văn Thừa cười lạnh.
"Thừa tướng đại nhân, cái gọi là ‘gặp lại người thân’ của ngươi, thật là đặc sắc quá mức rồi đó!"
"Bổn cung cũng muốn cùng ngươi, ‘gặp gỡ’ một phen!"
Dứt lời, không đợi thừa tướng kịp mở miệng, Văn Thừa Thái tử chỉ vào Tôn Thanh Việt và Công Thượng Chiếu: "Hôn sự giữa thế tử và đại tiểu thư nên sớm định ngày, đừng để thế tử mãi lui tới quấy rầy nữ quan trong phủ của bổn cung!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất