Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 220: Chiến cuộc

Đại tướng quân Bùi Hoan của Tả Lĩnh Quân Vệ dẫn theo kỵ binh phụ trách đôn đốc hậu đội. Hiện giờ binh lực của ông ta có hơn mười vạn người. Cho dù kém xa so với Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Lý Viễn Sơn và Đại tướng quân Vu Chính Đông của Hữu Lĩnh Quân Vệ phụ trách tiền quân. Càng không bằng được Đại tướng quân Kim Thế Hùng của Tả Kiêu Vệ phụ trách trung quân. Nhưng Bùi Hoan vẫn rất vui mừng. Bất kỳ người lãnh binh nào, mà chả muốn binh lực dưới trướng của mình nhiều hơn!

Số lượng quân đội của Hữu Kiêu Vệ và Hữu Lĩnh Quân Vệ đã vượt quá mười lăm vạn. Mà binh lực trung quân thì có ba mươi vạn. Húc Quận Vương Dương Khai trấn thủ trung quân, đang hạ trại ở phía đông Thổ Mộc Bảo. Mà Hữu Kiêu Vệ và Hữu Lĩnh Quân Vệ đã bắt đầu bố trí chiến tuyến. Bùi Hoan biết rằng không bao lâu nữa, nhân mã của mình cũng được điều động.

Khoảng cách giữa Mãn Đô Kỳ và Khắc Thấm Kỳ chừng một trăm dặm. Mà viện binh từ Vương Đình Mông Nguyên có thể tới từ bất kỳ hướng nào. Mà trên thực tế, nếu người Mông Nguyên muốn, có thể tùy lúc, tùy nơi khiến cho chiến tuyến của Đại Tùy phải trở nên chật vật. Nhưng không biết vì sao, đội của Vương Đình Mông Nguyên một mực án binh bất động.

Khu vực của Mãn Đô Kỳ mà Đại Tùy chiếm được giờ đã thành lãnh thổ. Nếu không phải khu vực thảo nguyên của Mãn Đô Kỳ có góc cạnh, thì quân đội của Mông Nguyên đã có thể phát động tấn công từ ba phía rồi. Nếu muốn bảo vệ được một dải thảo nguyên rộng lớn như vậy là rất khó khăn. May mắn có dãy núi Lang Nhũ tạo thành nơi phòng chắn hiệu quả. Nếu không quân đội của Đại Tùy sẽ bị kỵ binh nhẹ của Mông Nguyên quay như chong chóng.

Nhưng dù vậy, muốn dùng binh lực bảy mươi vạn để bảo vệ đồng cỏ rộng hai nghìn dặm này, không phải là chuyện đơn giản. Đây là vùng thảo nguyên bao la bát ngát, không có chỗ hiểm yếu nào để phòng thủ. Trừ khi phát động mấy trăm vạn dân phu xây dựng tường thành thật dài, mới có thể hoàn toàn đuổi Mãn Đô Kỳ ra khỏi thảo nguyên. Sau đó hàng năm phải phái một số lượng quân lớn để phòng thủ. Cho nên việc này không phải một chốc là có thể làm được.

Bùi Hoan ngồi dựa vào ghế thưởng thức rượu ngon, tâm trạng rất thoải mái. Ngồi đối diện với y là phụ tá Thạch Lặc, là người được y tín nhiệm nhất. Vị Thạch Lặc này là một tú tài Giang Nam thi liên tục không đỗ. Tuy có tài học, nhưng lại không may mắn. Nhiều năm trước liền đi theo Bùi Hoan, dần dần trở thành phụ tá đắc lực của Bùi Hoan.

- Đại tướng quân có việc vui gì thì phải?

Thạch Lặc vừa bóc lạc vừa hỏi.

Bùi Hoan cười cười nói:

- Việc vui gì đâu. Chỉ là trước khi điều động quân đội tới tiền tuyến, thì hưởng thụ chút mà thôi. Xem chừng không bao lâu nữa, Húc Quận Vương sẽ điều Tả Lĩnh Quân Vệ của ta tới cánh phải. Dựa vào ba mươi vạn quân của Lý Viễn Sơn và Vu Chính Đông, với chiến tuyến dài trăm dặm này, muốn ngăn cản hoàn toàn sự phản công của Mông Nguyên, quả thực quá khó khăn.

- Hiện tại đánh thành kiểu này, chỉ sợ Vương gia ở trong thành Trường An sẽ rất tức giận.

Lúc trước Di Thân Vương Dương Dận ra lệnh cho bọn họ, trước thắng một trận nhỏ sau đó bại. Sau đó đổ lỗi cho Húc Quận Vương Dương Khai, lại nghĩ biện pháp để bệ hạ hỏi tội. Tới lúc đó, Di Thân Vương tự nhiên sẽ có biện pháp tới Tây Bắc chủ trì quân vụ. Trận này đánh xong, Di Thân Vương có thể danh chính ngôn thuận trở lại triều đình nắm quyền.

Hoàng Đế cũng không thể ngăn được.

- Ai có thể đoán trước được chiến sự?

Thạch Lặc nói:

- Mãn Đô Lạp Đồ chết trận, nhân mã của Mãn Đô Kỳ chạy tan tác. Chẳng lẽ chúng ta còn có thể chậm rì rì không thừa cơ tiến binh? Nếu làm vậy, chỉ sợ không phải Húc Quận Vương bị Hoàng Đế hỏi tội, mà là mấy vị Đại tướng quân phải đứng mũi chịu sào. Tuy rằng Vương gia ở Trường An xa xôi, nên hiểu sự khó xử của chúng ta. Buông tha một hồi đại thắng, vậy thì hăng quá hóa dở.

- Đúng vậy.

Bùi Hoan nói:

- Phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử đi theo quân đội, sẽ đem tình hình chiến đấu trở về Trường An thông báo cho bệ hạ. Nếu bệ hạ tức giận, ai có thể chịu được? Cho nên…muốn Húc Quận Vương trở về Trường An phải tìm cơ hội khác rồi. Dù sao Di Thân Vương phân phó cho Lý Viễn Sơn, chứ không phải là ta. Y làm thế nào, thì ta cứ làm như thế là được.

- Đại tướng quân…

Thạch Lặc trầm ngâm một lúc, mới cẩn thận hỏi:

- Ngài cho rằng…Di Thân Vương chỉ muốn trở lại triều đình để nắm quyền thôi sao?

Lời này vừa ra, Bùi Hoan không khỏi biến sắc.

- Không thế thì là gì?

Y hỏi lại.

Thạch Lặc thấy phản ứng của y không quá lớn, suy nghĩ cẩn thận mới nói:

- Đại tướng quân, Di Thân Vương đi lại rất gần với Lý gia Lũng Hữu, đây là việc mà chúng ta đã biết. Lý Viễn Sơn chính là một con chó mà Di Thân Vương thả ra ngoài để cắn người. Vả lại hiện tại Lý Viễn Sơn binh nhiều tướng mạnh, là sự trợ giúp rất lớn với Di Thân Vương. Thuộc hạ biết Đại tướng quân muốn trả lại ân tình, mới trợ giúp Di Thân Vương tới Tây Bắc chủ trì quân vụ…Nhưng…nếu chẳng may tâm tư của Di Thân Vương không chỉ đơn giản như vậy, thì Đại tướng quân cũng nên suy nghĩ cho bản thân một chút.

Bùi Hoan giật mình, im lặng một lúc mới khoát tay nói:

- Di Thân Vương không có lá gan đó, cũng không có năng lực đó! Cho dù Lý Viễn Sơn có trung thành với Di Thân Vương hơn nữa, một Hữu Kiêu Vệ có khả năng đó sao? Cho dù hiện tại y nắm giữ mười lăm vạn binh lực, thực sự có dị tâm, thì còn chưa ra Tây Bắc đã bị bệ hạ triệu tập đại quân tiêu diệt rồi. Ta cảm thấy, Di Thân Vương và Lý Viễn Sơn đều không có tâm tư ngỗ nghịch kia. Nếu thực là có…ta cũng sẽ không đáp ứng.

- Có thể vui đùa chút quyền mưu, có thể thay đổi cục diện triều đình, nhưng nếu ai dám chạm vào điểm mấu chốt kia…thì kẻ đó liền chết không có chỗ chôn. Muốn nói tới cái này, chẳng lẽ La Diệu nắm giữ hơn mười vạn đại quân ở phía tây nam chẳng lẽ không có suy nghĩ đó? La Diệu cầm giữ tây nam hai mươi năm, còn không dám có chút bất kính. Di Thân Vương dựa vào cái gì? Lý Viễn Sơn dựa vào cái gì? Ngay cả La Diệu đều hiểu, giang sơn của Đại Tùy đã thâm căn cố đệ, long ỷ của bệ hạ vững chắc như núi. Nếu muốn phản, thì chắc chắn phải chết!

Thạch Lặc gật đầu nói:

- Đại tướng quân nghĩ được tới đó, thuộc hạ cũng yên lòng. Chỉ có điều trong lòng còn băn khoăn, nên mới hỏi ý kiến của ngài. Thuộc hạ cảm thấy, sự tình không đơn giản như vậy. Mặc dù nói nếu Di Thân Vương trở lại triều đình cầm quyền, chúng ta được lợi càng nhiều. Nhưng nếu chẳng may đây là một cái bẫy lớn…nhảy vào đó chính là vạn kiếp bất phục. Đại tướng quân nên suy xét nhiều hơn. Tốt nhất là cách Di Thân Vương xa xa một chút.

Bùi Hoan hỏi:

- Ngươi lo lắng Di Thân Vương tới Tây Bắc lãnh binh là có mục đích khác?

Thạch Lặc thở dài nói:

- Nếu có được bảy mươi vạn đại quân, trong người còn chảy huyết thống thuần khiết của Hoàng tộc…chỉ sợ bất kỳ ai cũng phải động tâm.

Sắc mặt của Bùi Hoan biến ảo một lúc, đâu còn hứng thú lúc đầu:

- Ta biết rồi. Đợi đại quân xuất phát, ta sẽ phái binh lính nhìn chằm chằm vào Lý Viễn Sơn Hữu Kiêu Vệ!





Đại doanh trung quân

Húc Quận Vương Dương Khai đang xem bản đồ hành quân, lông mày nhíu chặt. Đại quân thuận lợi chiếm được Mãn Đô Kỳ đã vượt ngoài dự liệu của y. Y vốn tưởng rằng sẽ rất khó khăn. Không phải là y không nhận thấy được thủ đoạn của Di Thân Vương. Nhưng ngồi ở vị trí này, y chỉ có thể bị động đối phó.

Lúc trước bệ hạ cách ly huynh đệ của mình khỏi triều đình và quân đội, là muốn ngoại trừ bản thân ra, không ai trong Hoàng tộc có thể chấn nhiếp được các Đại tướng quân cầm trọng binh trong tay. Nhưng Dương Khai biết bệ hạ làm vậy là không sai. Nếu không phải có trận đại chiến này, thì nó không lộ rõ ràng ra ngoài như vậy. Lúc trước vì tranh đoạt quyền lực, các Vương gia tưởng như nhàn tản, kỳ thực ai cũng có tâm tư của mình. Bệ hạ đưa hết bọn họ ra ngoài triều đình, cho dù có tâm tư cũng không có ý nghĩa gì.

Dương Khai là một ngoại lệ. Y thực sự không muốn nhúng tay vào vũng nước đục đó.

Nhưng bệ hạ bắt y chủ trì quân vụ Tây Bắc, đẩy y lên đầu ngọn sóng. Luận về quan hệ, y không thể so với vị Di Thân Vương ở trong Trường An kia. Nếu người kia muốn, trong triều đình vẫn có người nói chuyện thay cho. Còn một người thích sống yên bình, tránh xa chuyện triều chính như Dương Khai, ai sẽ giúp y?

Mấy năm nay, tuy y không ít lần ăn uống đi chơi với những đại quan trong triều, nhưng y chưa từng hứa hẹn hay mua chuộc bọn họ. Di Thân Vương thì khác. Từ trước tới giờ, Di Thân Vương chưa từng thành thật. Nhưng Di Thân Vương là một người giỏi diễn trò, giấu diếm được không ít người.

Mà ngay cả Thái Hậu, đều đứng về phía Di Thân Vương.

Mỗi khi nghĩ tới việc này, Dương Khai liền buồn bực muốn mở miệng mắng to.

Ánh mắt của y nhìn chăm chú vào bản đồ, nhưng đầu óc lại để đi đâu.

Đứng đối diện với y là Binh Bộ Thượng Thư Mưu Lương Bật, vẻ mặt cũng rất phức tạp. Ông ta nhìn thoáng qua Dương Khai, không nhịn được thở dài. Ông ta và Dương Khai giống nhau, đều như thùng rỗng kêu to. Các Tổng Đốc và Đại tướng quân căn bản không để ông ta và Dương Khai vào mắt. Cho nên, Mưu Lương Bật vốn không có giao tình nào với Dương Khai, giờ đã kiên định đứng bên cạnh Dương Khai. Hai người bọn họ đều biết rằng, tiến vào Tây Bắc, là hai người bọn họ đã ở chung một con thuyền, cùng hưởng vinh nhục.

Nghe thấy tiếng thở dài của Mưu Lương Bật, Dương Khai ngẩng đầu hỏi:

- Có chuyện gì phiền lòng à?

Mưu Lương Bật lắc đầu nói:

- Một đường thuận lợi, cho nên không tính là phiền lòng…Hạ quan đang suy nghĩ, tiếp theo những người đó muốn chơi trò gì, mới có thể khoác gông xiềng lên cổ hạ quan và Vương gia, rồi nhốt vào trong xe tù đưa về Trường An chịu tội.

- Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Chắc không đến nỗi đấy.

Dương Khai ngồi xuống ghế, nhìn chén trà đang bốc khói, có chút thất thần nói:

- Chiến sự đã tới mức này, cho dù y có tới Tây Bắc, thì cũng chiếm được công lao gì chứ?

Người mà Dương Khai nhắc tới, tất nhiên là Di Thân Vương Dương Dận.

Mưu Lương Bật thở dài:

- Chỉ sợ người ta tới đây không vì công lao!

Dương Khai biến sắc, vội vàng khoát tay nói:

- Không thể tùy tiện nói ra những lời như vậy…Ta không tin y có dã tâm đó.

- Có lẽ vậy.

Mưu Lương Bật nói:

- Vương gia nên biết, hạ quan đã ngồi trong lao mười mấy năm. Vì sao lúc trước phải ngồi tù? Còn không phải vì mấy chuyện của Hoàng gia đó sao? Mặc kệ Vương gia nghĩ như thế nào, dù sao hạ quan đã viết mật báo sai người gửi tới thành Trường An rồi. Bệ hạ tin cũng tốt, không tin cũng tốt, coi như hạ quan đã làm tròn trách nhiệm của một thần tử.

- Còn có, Vương gia à…Lý Viễn Sơn không thể không phòng bị!

Mưu Lương Bật nhìn Dương Khai, nghiêm nghị nói:

- Vương gia không có ý hại người, nhưng chưa chắc người ta không có ý giết người.

- Lý gia không có bản lĩnh đó. Lý Viễn Sơn cùng lắm chỉ là con dao găm trong tay người khác mà thôi.

Dương Khai lắc đầu nói:

- Ta không tin y có lá gan hãm hại ta. Y nên biết, việc của Hoàng gia…y chỉ dính líu một tí, tám chín phần là có kết cục không tốt.

- Chỉ mong vậy.

Mưu Lương Bật ngưng trọng nói:

- Thực ra hạ quan mong bọn họ ra tay nhanh chút, đỡ phải chịu dày vò. Có một số việc, người phía dưới nhìn rất rõ ràng, nhưng bệ hạ lại không thấy rõ. Có lẽ bệ hạ không muốn tin…hoặc có lẽ, trong thành Trường An còn hung hiểm hơn ở nơi này. Dao găm sáng ở Tây Bắc, trung tâm đặt ở Trường An?





Hữu Kiêu Vệ

Đại tướng quân Lý Viễn Sơn đang đọc mật thư mà kinh thành gửi tới. Sau khi xem xét tỉ mỉ, y liền vứt vào chậu than. Quả nhiên Di Thân Vương rất tức giận. Không ngờ Tây Bắc lại thắng một trận lớn như vậy. Hiện tại toàn bộ lãnh thổ của Mãn Đô Kỳ đã được quân Tùy chiếm cứ. Dù Di Thân Vương có tới Tây Bắc, thì làm gì được nữa?

Cho nên ở trong thư, Di Thân Vương mắng Lý Viễn Sơn một trận, điều này làm cho sắc mặt của Lý Viễn Sơn rất khó coi.

- Ngươi coi ta là nô tài trong phủ của ngươi sao?

Y hừ lạnh một tiếng, nhìn chậu than cháy hừng hực, nói:

- Cổ Mật, nhà chúng ta đã chuẩn bị như thế nào rồi? Không thể để ai biết chuyện kia, nếu truyền ra ngoài chính là thất bại trong gang tấc! Làm xong chuyện này, để xem Dương Dận dựa vào cái gì để khoa tay múa chân với ta. Nếu y muốn thành công, thì phải nói chuyện khách khí với ta.

Phụ tá tên là Cổ Mật, cúi đầu nói:

- Đại tướng quân yên tâm, việc này vốn không có vài người biết. Phòng thủ nơi đó là hai nghìn binh mã tinh nhuệ mà Đại tướng quân âm thầm huấn luyện mấy năm qua, rất trung thành và tận với Đại tướng quân. Tây Bắc lớn như vậy, trừ khi biết rõ vị trí, nếu không đừng hòng tìm ra.

- Ừ.

Lý Viễn Sơn ừ một tiếng, nói:

- Ngươi viết một phong thư gửi cho Dương Dận, nói rằng ta sẽ mở một lỗ hổng để cho người Mông Nguyên giết vào, bảo Vương gia cứ yên tâm. Còn có…tìm thêm vài người, cùng nhau tố cáo Mưu Lương Bật tham ô quân tư. Nói rằng y và Dương Khai cấu kết. Về phần chứng cứ, ngươi tìm người chuẩn bị là được. Dù là một cuốn sổ làm giả, cũng đủ để khiến bọn họ không biện minh được. Trong thư còn báo cho Vương gia biết, Vương gia chuẩn bị sẵn sàng tới Tây Bắc. Ta và chư vị Đại tướng quân xin đợi đại giá của Vương gia!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất