Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 690-1: Nước mắt ly biệt luôn rơi

Đây là lần thứ mấy ly biệt người thân?

Trong đầu Phương Giải một mảnh hỗn loạn.

Rất nhiều Kiêu Kỵ Giáo đã chạy tới, giáp trụ màu đen áo choàng màu đỏ, bao quanh thôn nhỏ hoang tàn. Trần Hiếu Nho nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, lại nhìn Đại tướng quân ngồi xổm xuống đất, khuôn mặt vặn vẹo, y đột nhiên cảm thấy trong lòng mình như có gì chặn lại chỉ muốn kêu gào lên.

Ngay cả y đều cảm thấy đau, huống chi là Phương Giải?

- Đại tướng quân…

Trần Hiếu Nho kêu một tiếng.

- Đưa… đưa Thương tướng quân trở về trước?

Y thử hỏi.

- Ta tự mình đi.

Phương Giải vịn tường đứng dậy, tay chân đều phát run.

Hắn chậm rãi đi tới, sau đó ôm thi thể đã lạnh như băng của Đại Khuyển lên.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phương bắc.

- Ung Châu mới là nhà của y, thành Bạch Thủy không phải.

Phương Giải thì thào một câu, sau đó bước nhanh về hướng bắc. Mà lúc này đây, Kỳ Lân mới chạy tới. Nhìn Phương Giải ôm thi thể đi về hướng bắc, Kỳ Lân gào lên một tiếng, quỳ phục xuống, đầu gối lún sâu vào trong đất bùn.

Nơi đây, cách Ung Châu không dưới ngàn dặm.

- Đại tướng quân, thành Bạch Thủy bên kia thì tính sao?

Trần Hiếu Nho ở phía sau hô.

Không có tiếng trả lời.





Đồ Hồn Đa Biệt đứng ở cửa thành Bạch Thủy, bỗng nhiên có một cảm giác rất đắc ý. Trước đo vài ngày y mang theo trăm vạn người Hột công phá từng tòa thành trì của người Hán, y cũng đắc ý như vậy. Hiện tại rõ ràng y là một tù nhân, nhưng sự đắc ý này lại xuất hiện trong lòng y.

Nói thật, ngay cả y cũng không ngờ rằng mình còn cơ hội xoay người.

Trăm vạn đại quân, một ngày đã bị Hắc Kỳ Quân của Phương Giải đánh cho tan tành, cả tôn nghiêm của y cũng bị tan tành.

Phương Giải muốn động binh với Nam Yến, cho nên y có hy vọng.

Đồ Hồn Đa Biệt biết đó là một cơ hội, nhất định phải nắm lấy.

Trước khi rời đi Phương Giải không gặp y. Lúc tìm Phương Giải, thì một tướng quân Hắc Kỳ Quân tên là Trần Định Nam nói cho y biết rằng, Phương tướng quân có việc phải rời đi một lát, có chuyện gì y có thể nói với mình. Đồ Hồn Đa Biệt hơi kinh ngạc, trong lòng bỗng có một sự bất an.

Kỳ thực Trần Định Nam cũng không biết vì sao Phương Giải lại đột nhiên rời đi, nhưng may mà y biết hôm nay lên làm thế nào.

Lúc chạng vạng, ngoài thành Bạch Thủy bắt đầu trở nên náo nhiệt. Không ít Thổ Ty các trại người Hột mang theo đội ngũ của mình đi ra từ rừng cây, tập kết ở khu đất trống phía nam thành Bạch Thủy. Bọn họ đã ước hẹn ở chỗ này, nên cùng lúc đi ra. Có chừng bốn tới năm mươi Thổ Ty xuất hiện.

Trần Định Nam nhìn thoáng qua người Hột tụ tập bên ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Đại tướng quân bảo Đồ Hồn Đa Biệt viết thư triệu tập những Thổ ty người Hột này tới ngoài thành Bạch Thủy nghị sự. Các ngươi nhìn xem, những Thổ ty người Hột kia cùng lúc tới. Rừng cây lớn như vậy, khoảng cách giữa các trại dài ngắn bất đồng, hiển nhiên bọn họ đã tụ tập lại từ sớm. Lúc trước Đại tướng quân cũng từng nói qua, Đồ Hồn Đa Biệt nhất định sẽ nhân cơ hội này làm cái gì đó. Hừ, đám người Hột tự cho là đúng này, tưởng rằng đây thực sự là cơ hội?

Giáo úy thân binh Ngưu Canh của Trần Định Nam cười lạnh nói:

- Đều nói người Hột giảo hoạt, nhưng nhược điểm lớn nhất của bọn chúng là tham lam. Bởi vì quá tham lam, cho nên quên cả giảo hoạt.

Trần Định Nam cười lạnh, xoay người nói với Đồ Hồn Đa Biệt:

- Hột Vương, nếu thủ hạ của ngươi đều đã tới, xin mời bọn họ vào trong thành nghị sự. Đại tướng quân có việc gấp, xem chừng không thể trở về sớm được. Mà hợp tác với Hột Vương là chuyện lớn, Đại tướng quân rất coi trọng.

- Điều này…

Đồ Hồn Đa Biệt do dự một lát rồi nói:

- Thành Bạch Thủy nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy. Không bằng đợi Đại tướng quân trở về rồi ra ngoài thành nghị sự?

- Hột Vương, dường như ngươi đã quên thân phận của mình rồi.

Trần Định Nam lạnh lùng nói:

- Đại tướng quân không đối đãi ngươi như tù nhân, là vì Đại tướng quân nhân hậu. Nhưng chẳng lẽ ngươi đã quên, bây giờ ngươi không còn là Hột Vương chân chính nữa? Cho ngươi gặp thủ hạ của ngươi ở trong thành, đã là cơ hội mà Đại tướng quân cho ngươi, ngươi có tư cách gì cò kẻ mặc cả? Chẳng lẽ ngươi có tâm tư gì khác?

Đồ Hồn Đa Biệt biến sắc, lửa giận lập tức nổi lên, nhưng y biết lúc này cần phải nhẫn nhịn:

- Sao có chuyện đó được. Đại tướng quân nhân từ, trong lòng ta rất mang ơn. Chỉ là ta thấy thành Bạch Thủy quá nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy.

- Bảo Thổ ty của ngươi, mỗi người có thể mang theo năm hộ vệ đi vào thành.

Trần Định Nam nói:

- Đại tướng quân tin tưởng ngươi, nhưng ta lại không tin ngươi. Đại tướng quân đã giao việc trấn thủ cho ta, ta sẽ thay Đại tướng quân phụ trách an toàn. Hoặc là ngươi làm theo lời ta nói, hoặc là hôm nay ngươi không trông thấy được người của ngươi.

Đồ Hồn Đa Biệt do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải gật đầu:

- Tốt! Cứ dựa theo lời chỉ bảo của tướng quân là được.

Đồ Hồn Đa Biệt quay đầu ra lệnh cho một hộ vệ bị bắt cùng mình, dùng tiếng hán nói với hộ vệ này đi ra ngoài thành gọi đám Thổ ty vào. Hộ vệ kia lên tiếng, dùng tiếng Hột nói nhỏ vài câu, Đồ Hồn Đa Biệt cũng thấp giọng nói nhỏ mấy điều gì đó. Hộ vệ kia gật đầu rời đi.

- Ngươi vừa nói cái gì?

Trần Định Nam hỏi Đồ Hồn Đa Biệt.

- Ta bảo hộ vệ của ta nói với đám Thổ ty rằng, sau khi vào thành không được gây rối, phải lễ phép.

Đồ Hồn Đa Biệt trả lời.

Trần Định Nam gật đầu, xoay người đi về hướng bên kia.

Đồ Hồn Đa Biệt cười lạnh nhìn bóng lưng của Trần Định Nam, nhưng y không biết rằng, lúc này nụ cười trên khuôn mặt của Trần Định Nam cũng như vậy.

Có chừng mấy chục Thổ ty tiến vào, mỗi người mang theo năm hộ vệ, tổng cộng cũng vài trăm người rồi. Khiến thành Bạch Thủy càng trở nên chật chội. Thành Bạch Thủy vốn không lớn, lúc trước đóng tám chín trăm biên quân là vừa đủ. Hiện tại số người đông hơn bốn, năm lần, khiến đường phố cũng trở nên chật hẹp.

Cửa thành, binh sĩ phụ trách bảo vệ lạnh lùng nhìn Thổ ty tiến vào, tay đè ở chuôi đao, thời khắc đề phòng.





Đám Thổ ty lần lượt tiến vào thành, đội ngũ vài trăm ngươi cũng không tính là nhỏ. Vì đề phòng bọn họ đánh bất ngờ đoạt cửa thành, kỵ binh Hắc Kỳ Quân đã bày trận ở ngoài thành, liên nỏ bưng lên, có thể phóng ra bất kỳ lúc nào. Tuy nhiên, có vẻ như Đồ Hồn Đa Biệt đã phân phó cho đám Thổ ty điều gì đó, cho nên bọn họ đều giơ cao hai tay, binh khí giắt ở thắt lưng, tỏ vẻ mình không có ác ý. Chờ bọn họ tiến vào, kỵ binh lại quay vào thành.

Thân binh của Trần Định Nam dẫn đường cho Thổ Ty tới chỗ ở Biệt tương biên quân lúc trước. Đây là tòa nhà lớn nhất trong thành Bạch Thủy, tuy căn phòng không chứa nổi vài trăm người, nhưng tốt xấu sân ngoài đủ lớn. Tất cả ghế ngồi ở trong thành Bạch Thủy đã được đưa tới đây, bày đầy trong sân.

Lúc tới cửa, binh lính bảo vệ giơ tay ngăn cản, không cho phép hộ vệ của đám Thổ ty đi vào cùng. Đám Thổ ty ngơ ngác nhìn nhau, do dự không biết có nên tiến vào hay không. Đồ Hồn Đa Biệt đứng ở trong sân gật đầu ra hiệu cho bọn họ, bọn họ mới dám vào. Hộ vệ của bọn họ được binh lính Hắc Kỳ Quân mời tới một tòa nhà khác nghỉ ngơi.

- Ta thay Đại tướng quân nghênh đón chư vị.

Trần Định Nam chắp tay nói:

- Đại tướng quân có việc gấp phải ra khỏi thành, rất nhanh sẽ trở về. Tuy nhiên Hột Vương của các vị ở chỗ này chờ các vị, hắn cũng có thể nói chuyện thay cho Đại tướng quân.

Y cười nói:

- Ta là võ phu, cho nên nói chuyện khá trực tiếp. Nếu chuyện hôm nay đàm thành, ta và các vị liền biến thành bằng hữu.

Đồ Hồn Đa Biệt hắng giọng một cái, dùng tiếng Hột nói:

- Lần này Phương tướng quân gọi các ngươi tới, là muốn cho ta trở về, ta vẫn là Hột Vương của các ngươi như cũ. Nhưng hôm nay trở đi, chúng ta và Hắc Kỳ Quân không còn là kẻ thù nữa rồi, mà là bằng hữu. Ý của Phương tướng quân là, chúng ta hợp tác với nhau tấn công Nam Yến. Sau khi hạ được Nam Yến, Hắc Kỳ Quân và người Hột chúng ta sẽ chia đều giang sơn Nam Yến. Mọi người đều biết Nam Yến giàu có phồn vinh rồi đấy. Nếu quả thực đánh chiếm được Nam Yến, thì cũng là một chuyện tốt với người Hột chúng ta.

Y vừa nói, vừa vung tay làm vài dấu hiệu.

Đám Thổ ty biến sắc, ngơ ngác nhìn nhau.

Bởi vì bọn họ đều hiểu dấu hiệu mà Đồ Hồn Đa Biệt đưa ra.

“Cứ đáp ứng đã, đợi ta ra khỏi thành. Chỉ cần đi ra ngoài, chúng ta việc gì phải nghe theo lệnh của đám người Hán này?”

Đây là dấu hiệu mà thợ săn tộc Hột dùng lúc săn bắn. Lúc bao vây con mồi, nếu mở miệng nói chuyện sẽ khiến con mồi sợ hãi mà chạy mất. Cho nên giữa các đám thợ săn với nhau có một ngôn ngữ bằng tay để diễn tả.

- Các ngươi có đồng ý hay không?

Đồ Hồn Đa Biệt cất cao tiếng hỏi.

Y đảo mắt nhìn đám Thổ ty, cuối cùng có người gật đầu:

- Đồng ý!

Có người đi đầu, những người khác cũng phụ họa theo.

Đồ Hồn Đa Biệt cười to, xoay người nói với Trần Định Nam:

- Không có vấn đề gì rồi, bọn họ đều là thủ hạ của ta, chỉ cần ta nói, bọn họ sẽ không dám phản đối. Hiện tại bọn họ đều đáp ứng liên thủ với Hắc Kỳ Quân tấn công Nam Yến, về sau chúng ta chính là đồng minh của nhau. Ta đại biểu cho tộc Hột thề rằng, về sau người Hột sẽ nghe theo mọi hiệu lệnh của Phương tướng quân. Chỉ cần Phương tướng quân ra lệnh, bọn ta nhất định sẽ làm theo!

- Tốt!

Trần Định Nam cười nói:

- Sảng khoái!

Y đứng lên nói:

- Mặc dù Đại tướng quân không ở đây, nhưng trước khi Đại tướng quân đi có nói, chuyện này đàm xong, sẽ đối đãi với các huynh đệ người Hột như bạn của mình. Bọn ta tất nhiên nghe theo hiệu lệnh của Đại tướng quân, Đại tướng quân nói hướng đông, bọn ta liền đi về hướng đông. Đại tướng quân nói chúng ta là bằng hữu, vậy thì chúng ta sẽ là bằng hữu.

Y chỉ mấy cỗ xe ngựa ở bên ngoài đường cái, nói:

- Nhìn thấy không, đó là rượu được mang theo từ Ung Châu. Đại tướng quân biết rằng các huynh đệ người Hột nhất định sẽ đáp ứng, nên mang cả rượu ngon tới. Người đâu, dâng rượu lên!

Y bước nhanh ra ngoài cửa, binh lính Hắc Kỳ Quân ở trong viện đều đi về hướng xe ngựa bên kia.

Đồ Hồn Đa Biệt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ, rốt cuộc đã có thể thoát khỏi trói buộc của Hắc Kỳ Quân rồi. Chỉ cần mình trở lại rừng rậm, dù Hắc Kỳ Quân có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không dám tùy tiện tiến vào rừng! Chỉ cần y trở về, y vẫn là Hột Vương chí cao vô thượng. Về phần tấn công Nam Yến, đừng đùa chứ…chẳng lẽ y không nhìn ra tính toán của Phương Giải hay sao? Khiến người Hột và người Nam Yến lưỡng bại câu thương, nghĩ sao mà đẹp!

Tất cả binh lính Hắc Kỳ Quân trong sân đều chạy ra ngoài, sau đó xốc vải bạt xe ngựa ra, trên xe ngựa để đầy bình rượu, mỗi người ôm một bình trở lại.

Sau khi thả mười mấy bình rượu ở trong sân, Trần Định Nam không tiến vào, mà đứng ở cửa nói:

- Đa tạ chư vị tới chơi, nơi này là thành Bạch Thủy, chắc không ít người trong chư vị đã từng tới. Sở dĩ chọn nơi này, bởi vì cũng có không ít người đang chờ các vị tới. Bọn họ chính là…các binh lính biên quân đã chết trong thành Bạch Thủy.

- Ta thay mặt bọn họ, mời các vị uống rượu.

Nói xong câu đó, y liền đóng sầm cửa lại.

Lập tức, có mấy chục binh lính cầm khiên lớn xông vào sân. Khiên lớn mà bọn họ cầm hiển nhiên là đặc chế, cao hơn hai mét, bọc một tầng sắt thật dày, cực kỳ chắc chắn.

Cùng lúc đó, một hỏa tiễn không biết từ nơi nào bắn vào, bắn trúng vò rượu đặt trong sân.

Oành!

Một ngọn lửa lớn đột nhiên bùng lên trong sân, trong nháy mắt ngọn lửa xung tới tận trời.





Trên quan đạo, một thiếu niên ôm một cỗ thi thể bước nhanh.

Đi sau hắn là một nam tử cao lớn như ngọn núi và một con sư tử trắng như tuyết.

Bên cạnh quan đạo có một cái đình, trong cái đình có một nữ tử trẻ tuổi đang đưa tiễn lang quân. Vị lang quân kia dường như sắp đi tòng quân, tay dắt con la, vừa đi vừa nói lớn từ biệt với thê tử.

Đi được xa xa, nữ tử trẻ tuổi hai hai câu nam khoang:

- Trời xanh, mây trắng, hoa cúc tàn rơi rụng, gió tây thét gào, chim nhạn bay về phương nam. Ai đã nhuộm màu đỏ cho lá cây phong? Nước mắt ly biệt luôn luôn rơi!

Làn điệu tung bay, tràn đầy sự đau khổ vì ly biệt.

[/CHARGE]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất