Chương 11: Thu hoạch cùng đại xà
Trong túi đeo lưng, mỗi ô vuông vật phẩm có thể tích lũy tối đa 99 đơn vị. Vượt quá số lượng này, vật phẩm sẽ chiếm một ô vuông mới.
Diệp Dư Phi vốn tưởng rằng bao lì xì có thể chứa vô hạn vật phẩm, không ngờ số lượng tất cả vật phẩm cộng lại cũng không thể vượt quá 99.
Xem ra cần phải có một khoản giao dịch lớn, còn phải chờ hệ thống giao dịch trực tuyến nữa.
Diệp Dư Phi không ngờ đồ đạc của cả hai người trộn lẫn vào nhau lại có thể tạo ra hiệu quả lớn đến vậy. Quả thật, không nhìn thì không biết, vừa vào phó bản quét hai đợt quái đã có cảm giác phất lên nhanh chóng.
[Đầu gỗ ×345, cục đá ×155, dầu mỡ ×46, khối sắt ×68, đồng ×23, thủy tinh ×7, 5m dây thừng ×6, than củi ×21, cục than đá ×33, cát đất ×2, 4m² sàn gỗ ×1, vỏ sò ×11, vải bông ×3, vải vóc ×1, phó bản 2 mảnh vỡ ×1.]
Đây là còn nhiều xác quái chưa kịp lượm, hơn nữa Bùi Chính Hòa còn có vận may khá bình thường.
Diệp Dư Phi phát cho Bùi Chính Hòa 3 tổ đầu gỗ và 1 tổ cục đá. Bùi Chính Hòa gom một ít đồ vụn vặt đóng gói thành hai bao lì xì rồi phát cho Diệp Dư Phi.
Vậy là hiện tại, trong ba lô của Diệp Dư Phi, trừ vũ khí và rương gỗ ra, còn có đầu gỗ ×48, cục đá ×56, dầu mỡ ×46, khối sắt ×68.
"Bây giờ chúng ta đi sâu vào bên trong hòn đảo nhỏ thăm dò, hay là quay lại bờ cát giết thêm một đợt nữa?"
Bùi Chính Hòa cảm thấy nếu có thể, anh muốn ở lại đây giết quái mãi. Không chỉ có điểm tích lũy, mà còn có cả một đống vật tư.
Diệp Dư Phi chớp mắt mấy cái, chỉ vào bờ cát trống trơn: "Không có quái mới xuất hiện đâu. Hay là anh qua bên kia đứng hai phút xem có quái nào xuất hiện không, có thì giết, không thì mình đi thăm dò tiểu đảo."
Sự thật chứng minh, nếu bạn có thể giết qua, hệ thống sẽ không cho bạn cơ hội cày điểm nữa.
Một người khiêng đại đao dò đường phía trước, một người cầm xiên cá theo sát phía sau.
"Ở đây nhiều cây quá ha, có chặt cây được không?" Diệp Dư Phi vừa nói vừa biến xiên cá trong tay thành thiết phủ.
Cô hướng tới cái cây trước mắt, nhìn dáng vẻ có vẻ bất phàm, nhấc búa lên chặt vào thân cây.
"Để tôi."
Diệp Dư Phi nhìn dấu chặt nhợt nhạt trên thân cây, nghe thấy tiếng nói thì ngoan ngoãn lùi lại.
Đại đao vung mạnh xuống, mức sát thương lại không khác gì mấy so với lúc Diệp Dư Phi dùng thiết phủ chặt bừa.
Cả hai người đều im lặng một hồi.
Diệp Dư Phi đưa thiết phủ trong tay cho Bùi Chính Hòa: "Bùi ca thử dùng cái này xem, chặt cây dù sao búa vẫn dễ dùng hơn."
"Ừm."
"Đông đông đông" ba tiếng sau đó, "bịch" một tiếng, cây kia đổ ầm xuống.
Hai người ngồi xổm xuống bên cây đổ, đồng thời nhận được thông báo hệ thống: [Nhận được cao cấp gỗ lim ×1]
"Cao cấp gỗ lim? Tôi nhận được 1, còn anh?"
"Giống nhau."
Bùi Chính Hòa tuy rằng không biết có ích lợi gì, nhưng cứ có chữ "cao cấp" ở đằng trước thì chắc chắn không phải đồ tồi. Vì thế anh nói: "Để tôi chặt cây."
"Được, vậy tôi tìm xem xung quanh có gì khác để thu thập hoặc là rương báu không." Diệp Dư Phi nói rồi thật sự bắt đầu tìm xem có dược liệu hay cây ăn quả nào không.
Cô ngồi xổm xuống tiện tay nhổ một cây cỏ, hệ thống không hề thông báo gì. Rõ ràng là không phải vật hữu dụng gì rồi, lại nhổ một loại khác.
Không biết cũng không sao, cứ thử nhiều vào.
Quả nhiên cô đã nhổ được vài cây dược liệu khác nhau.
[Tam Diệp Thanh ×3, bồ công anh ×2, tiền Hồ ×1, Bạch Thuật ×1, dương kim hoa ×2]
Phó bản trải nghiệm quả là một nơi tốt. Nhiều đồ có tác dụng hay không như vậy, hơn nữa trong lúc cô thu hoạch dược liệu còn nghe thấy tiếng tích điểm +1, +1, +1...
Nhưng mà có loại chuyện tốt chỉ có thu hoạch thế này sao?
Diệp Dư Phi mơ hồ cảm thấy có chút bất an, nhưng Bùi Chính Hòa vẫn đang chặt cây ở đằng xa, trông có vẻ không có vấn đề gì.
Cô đứng lên nhìn xung quanh một vòng, không biết có phải chặt nhiều cây quá không mà mắt cũng sáng lên.
Ở phía trước bên trái, cô mơ hồ nhìn thấy một góc màu bạc lấp lánh.
"Bùi ca, phía trước bên trái ấy, anh xem có phải có cái gì màu bạc đang nháy không?"
"Oanh" một tiếng, một cái cây nữa đổ xuống. Bùi Chính Hòa nhìn theo hướng tay Diệp Dư Phi chỉ, đúng là có thật.
"Em thu hết đầu gỗ đi, chúng ta cùng nhau đi xem."
Anh đã phát hiện ra, tự anh thu đầu gỗ thì mãi mãi chỉ được số lượng 1, nhưng nếu để Diệp Dư Phi thu thì số lượng có thể tăng lên thành 2, thậm chí 3.
Thu dọn đầu gỗ thật nhanh xong, Diệp Dư Phi nhanh chóng lấy xiên cá từ trong ba lô ra rồi đuổi kịp bước chân của Bùi Chính Hòa.
Hai người dừng bước cách rương bạc khoảng ba mét.
Chưa từng thấy rương bạc bao giờ, dễ dàng phát hiện vậy sao? Cả hai quan sát kỹ môi trường xung quanh, có vẻ như không có thú canh giữ.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Bùi Chính Hòa nói: "Em ở lại đây, anh đi xem sao."
"Bùi ca, anh tiến lên thêm một mét nữa, dùng cái đại đao dài hai mét của anh chọc thử vào cái rương xem sao."
"Ừm."
Kết quả, đại đao vừa chạm vào rương, một cái đầu rắn màu xanh lục to lớn, lưỡi thè ra to bằng cánh tay trẻ con liền xuất hiện.
Bùi Chính Hòa nhanh chóng bước lên một bước, dùng sống dao hất rương sang một bên, lưỡi đao thì chém thẳng vào con rắn.
Đại xà bỏ qua sát thương của anh, há cái miệng đầy máu tanh nồng nặc xông về phía Bùi Chính Hòa, đuôi rắn thì quét về phía cái rương.
Diệp Dư Phi sợ rắn nhất, lúc này thậm chí cảm thấy chân có chút nhũn ra, nhưng vẫn cắn chặt môi dưới, không để mình hét lên.
Nhìn cái rương báu ở phía bên phải không xa, Diệp Dư Phi cảm thấy không thể bỏ cuộc. Đại xà đã bị trêu chọc rồi, không lấy được rương báu thì quả thực là trời không dung.
Cố gắng vượt qua nỗi sợ rắn trong lòng, Diệp Dư Phi lảo đảo nhào về phía rương báu. Ngón tay vừa chạm vào rương thì nó biến mất ngay vào ba lô, đồng thời cô cũng bị đuôi rắn quật trúng, cả người bay ngang ra ngoài, đụng vào một thân cây mới dừng lại được. Cô ho khan dữ dội, suýt chút nữa thì phun ra máu.
Quay đầu nhìn Bùi Chính Hòa và con rắn, chỉ thấy lúc này miệng con rắn bị đại đao chống ra, không sao khép lại được. Con rắn rõ ràng là khó thở, cái đầu to lớn lắc lư dữ dội.
Bùi Chính Hòa lúc này cầm thiết phủ trên tay, vừa né tránh vừa chém bổ, trên vảy rắn xuất hiện từng vết hoặc sâu hoặc cạn, nhưng không gây ra nhiều sát thương thực chất.
Tiếp tục thế này không ổn!
Một tay chống đất, Diệp Dư Phi cố gắng đứng lên, thân hình loạng choạng hai lần mới ổn định được. Cô khụ khụ hai tiếng, lấy xiên cá ra, nhắm thẳng vào đôi mắt to như chuông đồng của con rắn mà phóng mạnh tới.
"Răng rắc" một tiếng, Diệp Dư Phi và Bùi Chính Hòa đều nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn, xiên cá rơi xuống.
Sau đó là con rắn càng thêm điên cuồng co giật, đuôi rắn quét ngang tất cả.
Không phải, mắt rắn lại còn có lớp bảo vệ bên ngoài nữa à?!
"Oanh!"
Diệp Dư Phi nhìn con rắn điên cuồng lao về phía mình, lấy cái xiên cá còn lại ra, không dám nghĩ nhiều, trực tiếp ném mạnh vào mắt trái của nó.
Trong khoảnh khắc, cái xiên cá cắm chặt vào mắt trái con rắn, máu me bắn tung tóe...