Trên Biển Cầu Sinh: Nữ Phụ Nàng Vận May Tăng Cao

Chương 47: Hoàn cảnh sinh tồn càng thêm khắc nghiệt

Chương 47: Hoàn cảnh sinh tồn càng thêm khắc nghiệt
"Nhà anh có lò sưởi trong tường à? Nếu không có gì muốn nói thì nhanh chóng kiếm một bản vẽ lò sưởi trong tường đi."
Diệp Vũ Sâm bất đắc dĩ nói: "Sao tự dưng em quan tâm anh thế? Yên tâm, anh ổn mà."
Tiếp đó Diệp Dư Phi kể cho anh trai nghe về việc xung quanh bè gỗ có thể xuất hiện hải quái bị ô nhiễm, đặc biệt nhấn mạnh rằng tuy giết chúng tiền lời cao, nhưng độ nguy hiểm cũng rất lớn, nếu bốn hạng thuộc tính còn chưa đạt cấp một thì tốt nhất đừng nên mạo hiểm.
Đối với lời dặn dò đặc biệt của em gái, Diệp Vũ Sâm tỏ vẻ đã nghe lọt tai, còn cười nói: "Em cung cấp cho anh nhiều Đoán Thể Hoàn sơ trung cấp như vậy, nếu vẫn không thể tăng lên thì quá thảm rồi. Phải có chút lòng tin vào anh chứ."
"Ừ ừ, anh trai em là giỏi nhất! À, đúng rồi anh trai, bên này đã có người nhìn thấy bè gỗ của người khác trên biển cả rồi. Nếu anh gặp bè gỗ khác thì phải chú ý bảo vệ mình, không được mời bất cứ ai lên bè gỗ của anh, nhớ chưa? Trừ em ra, không được cùng bất cứ ai sáp nhập bè gỗ, cho dù anh là người chủ yếu khống chế bè gỗ cũng không được."
"Được được được, anh đều đáp ứng em. Đợi sau này gặp em, bè gỗ của anh sẽ nhập vào của em, sau đó em làm người chủ khống chế, thế có được không?"
"Ừ ừ. Còn nữa, không được vụng trộm yêu đương, tìm chị dâu phải được em đồng ý!"
"Được."
Đối với những yêu cầu cố tình gây sự của em gái, Diệp Vũ Sâm đều đồng ý hết.
Cúp điện thoại, Diệp Dư Phi vẫn rất vui vẻ, những chuyện quan trọng cần nói đều đã nói với anh trai rồi. Còn việc anh trai có hơi ít bảo rương thì không quan trọng, hơn nữa đồ mở ra cũng tàm tạm.
Đương nhiên, tất cả là nhờ bản tiểu thư có chỉ số may mắn siêu cao.
Cầm lấy bánh bao lớn, cô trực tiếp gặm một cái.
"Kế hoạch một ngày bắt đầu từ buổi sáng", Diệp Dư Phi ăn xong bánh bao liền bắt đầu tập thể dục buổi sáng đối diện với mặt trời.
Cứ thế cho đến bảy giờ mới bắt đầu câu cá.
Tuy bảy giờ mặt trời đã lên cao từ lâu, nhưng nhiệt độ không khí lại thấp hơn.
Mặt trời đỏ rực kia dường như không mang đến một chút nhiệt năng nào.
Lúc này Diệp Dư Phi đã phải mặc áo lông vào rồi.
May mà từ khi buông cần, nó chưa bao giờ khiến cô thất vọng, mới bắt đầu câu không lâu đã có thu hoạch.
Vậy nên lạnh một chút cũng được, cô có thể kiên trì.
Nhưng kiên trì đến một giờ chiều, trời lạnh đến mức cô muốn giậm chân.
"Không được, không được, mình phải về phòng ăn trưa, tiện thể mặc quần bông, giày bông vải vào. Nếu trời lại lạnh thêm chút nữa, phải đổi tích phân lấy thời trang giữ ấm mới được."
Trở lại phòng, nháy mắt cô cảm thấy mình sống lại, hơi ấm từ lò sưởi trong tường liên tục lan tỏa.
Ngay lúc cô chuẩn bị bữa trưa cho mình, bầu trời bên ngoài chợt bắt đầu lất phất những bông tuyết nhỏ.
Nhìn qua cửa sổ phòng bếp, thấy những bông tuyết mịn, Diệp Dư Phi không khỏi sững sờ.
"Không phải chứ, trò chơi cầu sinh có thể không có chút khoa học nào vậy sao? Hôm nay mới mùng 9 tháng 6 mà đã bắt đầu có tuyết rồi, thảo nào lạnh thế. Thật đáng sợ!"
Khi cô làm xong đồ ăn chuẩn bị ăn thì bên ngoài bông tuyết đã biến thành tuyết lông ngỗng.
"Hệ thống, hiển thị thông tin bè gỗ."
Diệp Dư Phi vội vàng "hư không" chuyển hai chậu trồng rau xanh, dâu tây và bông ở ngoài cửa vào góc tường trong phòng khách.
Mưa to gió lớn cô không ngại, nhưng tuyết rơi thì không được, cô không muốn cuối cùng không thu hoạch được gì.
Có lẽ vì trồng xong liền vào phó bản, không được chăm sóc đầy đủ, hơn nữa thời tiết bên ngoài cũng không tốt, ban đầu nói 5 ngày là có thể thu hoạch rau xanh, bây giờ nhìn chậu cây chỉ thấy lún phún mầm xanh, hoàn toàn không giống như đã trồng được 4 ngày.
Chẳng lẽ đến ngày cuối cùng chúng sẽ đột ngột lớn lên?
Dù sao trong thế giới trò chơi này không thể tính toán theo lẽ thường được.
Vừa ăn cơm, cô vừa xem tin nhắn trong nhóm chat, cô khá quan tâm đến các bạn cùng nhóm, xem tình hình của họ thế nào.
Vương Vĩ: Tuyết bên ngoài càng lúc càng nhiều, bè gỗ cũng bắt đầu đóng tuyết rồi.
Thái Bảo Nhi: Lạnh chết mất, quần áo ứng phó mùa xuân thu của tôi còn miễn cưỡng, đừng nói là lúc này trực tiếp vào mùa đông, giờ tôi phải vây quanh chậu than sưởi ấm, không dám rời đi.
Tư Hữu Lễ: Nếu không phải vừa nãy Bùi đại lão cung cấp chậu than trong nhóm, tôi cũng chịu không nổi.
Đan Canh: Mọi người không có áo giữ ấm, phục giày à?
Thái Bảo Nhi: Không có, giờ dựa vào chậu than cầm cự thôi. Nếu cứ lạnh thế này, không có áo giữ ấm thì không thể đi câu bảo rương, vậy làm sao có vật tư sinh hoạt, không cần nghĩ cũng biết là rơi vào vòng luẩn quẩn rồi.
Vương Vĩ: @ Đan Canh, cậu có áo giữ ấm thừa để bán không?
Diệp Dư Phi nhìn thấy vậy, suy nghĩ một chút rồi gửi lì xì riêng cho Thái Bảo Nhi, bên trong là một chiếc áo lông, một chiếc quần lông và một đôi giày bông vải.
Đối phương rất nhanh đã gọi video.
"Bảo, cảm ơn cậu cho tớ quần áo giày, liệu cho tớ có ảnh hưởng gì đến cậu không?"
"Không đâu, tớ có thừa mới gửi cho cậu, mà đây đều là đồ nữ nên tớ không gửi trong nhóm."
"Ô ô ô... Sau này cậu là chị em thân thiết khác cha khác mẹ của tớ. Cậu thật sự cứu mạng tớ." Thái Bảo Nhi vô cùng kích động: "Cậu đợi đấy, tớ chịu rét cả buổi sáng mà không câu được gì ngon, xem lát nữa tớ đi thu hoạch."
Diệp Dư Phi không biết nên trả lời thế nào cho phải, suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: "Nếu cậu có áo tơi áo mưa thì tốt nhất mặc bên ngoài áo lông."
"Ừ ừ, áo mưa tớ có, cậu cần không?"
"Tớ cũng có rồi. Bảo Nhi tỷ không cần gấp gáp muốn cho tớ cái gì đâu. Tạm thời tớ không thiếu gì cả."
Thái Bảo Nhi nhận được quần áo liền vội vàng đi câu bảo rương, cô không phải là người thích nợ ân tình, nhưng lần này lại nợ quá nhiều.
Vậy nên cúp điện thoại, cô đẩy cửa đi ra ngoài, cô có áo lông, quần và giày bông vải, bên ngoài còn mặc áo mưa, đi ủng, cô đã mạnh hơn nhiều so với những người khác rồi, nếu không cố gắng câu bảo rương thì cô quá kém cỏi.
Diệp Dư Phi thực sự không cảm thấy việc cho đi một bộ quần áo này sẽ ảnh hưởng gì đến mình, nhưng có thể giúp đỡ một người quen, cô vẫn rất vui.
Cùng lúc đó, Vương Vĩ và Tư Hữu Lễ cũng giao dịch được một bộ áo giữ ấm bình thường từ chỗ Đan Canh.
Vương Vĩ: Thật cảm tạ nhóm trưởng đã kéo tôi vào nhóm này, cho tôi thêm một cơ hội sống sót so với người khác.
Đan Canh: Lão bản đúng là người rất tốt.
Thái Bảo Nhi: Không sai, Bảo là tốt nhất. Có Bảo, thế giới cầu sinh này cũng bớt đáng sợ.
Nhìn những lời trong nhóm, Diệp Dư Phi thực sự không biết nói gì, không đến mức thế chứ, khen quá lố rồi.
Diệp Dư Phi chỉ nhìn thôi đã thấy ngượng ngùng, không hiểu sao họ có thể thốt ra được.
Ăn uống no nê, Diệp Dư Phi cảm thấy đã đến lúc mở rương rồi, tuy chưa đủ 10 cái, nhưng 10 cái mở ra cũng không triệu hồi được Thần Long, cứ xem trước có gì hay đã...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất