Chương 122: Thiên Đạo Giới
- Đây là gì?
- Cái thứ đồ chơi mà tè dầm thận hư, cũng xứng gọi là thế giới sao?
Thế giới nhỏ yếu, làm cho hắn vội vàng xao động.
Nếu thật không trở về được, nhóm tộc nhân Diệp gia phải làm sao đây?
Diệp Hoàng, sẽ thương tâm đến dường nào?
Với lại, Diệp Hiểu Hiểu còn đang bị hắn ném ở Thanh Cổ Cao Lãnh nữa.
- Không được, phải tỉnh táo lại.
Diệp Tùy Phong hít một hơi thật sâu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Dựa vào sức mạnh thì chắc chắn không được, hiện tại vấn đề không phải không đủ lực lượng, mà là quá mạnh.
Cho dù tản mất tu vi cũng không được, thân thể của hắn đã tăng lên theo tu vi, đồng thời đạt đến một trạng thái không cách nào lường được.
Giờ này khắc này, một giọt máu của hắn sẽ có thể tuỳ tiện giết chết vô số sinh linh, hủy đi một phương tiểu thế giới.
Chẳng lẽ lại bỏ qua nhục thân, một lần nữa đoạt xá?
Vậy còn không bằng không quay về nưa, thật là buồn nôn.
Càng nghĩ, Diệp Tùy Phong dần dần nhận thức được nhược điểm lớn nhất của mình.
Đạo pháp không đủ.
Mặc dù hắn có tu vi và thần hồn mà người thường không cách nào sánh được, cũng có thể là tuỳ tiện khống chế pháp tắc Đại Đạo, nhưng đối với một ít đạo thuật tinh vi mà đặc thù, thì hơi có vẻ yếu kém.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn chưa có xem nha.
Từ khi xuyên qua đến nay, hắn đọc rất nhiều công pháp, nhưng đều là công pháp thế giới phàm tục.
Một ít tri thức đạo pháp vượt qua thế giới phàm tục, tiếp xúc đến cực ít.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mới có thể bị tồn tại không biết tên kia bày một đạo.
Làm hại hắn kém chút đánh nát cả phiến không gian hư vô, sau đó lại không có cách nào trở về.
Nghĩ đến đây, Diệp Tùy Phong càng ngày càng muốn tìm được người phía sau màn kia, sau đó treo lên đến đánh.
- Được rồi, trước hết vẫn nên nghĩ biện pháp trở về thế nào đã.
Diệp Tùy Phong nhìn lên bình chướng thế giới trước mặt, vô số thiên đạo pháp tắc cấu kết giao thoa ở trong đó, giống như là một tấm lưới trời tinh mịn.
- Có lẽ… Ta biến mình thành Thiên Đạo của phương thế giới là có thể hòa tan vào?
Một đạo ánh sáng, bỗng nhiên hiện lên.
Hắn nghĩ tới một thứ.
Mở tay ra, một viên tinh thạch sáng loáng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Chính là Thiên Trận thạch.
Loại tinh thạch này có thể trực tiếp cấu kết với thiên đạo pháp tắc, trở thành một thông đạo dung nạp quy tắc.
Tháp Khởi Nguyên chính là lợi dụng loại đặc tính này của nó, chế tác mà thành.
Nó lợi dụng các loại trận pháp rậm rạp, cấu kết pháp tắc, cho nên mới có thể tạo ra đủ loại linh dịch Bản Nguyên.
- Ừm, làm như thế, chắc có xác suất thành công rất lớn.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, vung tay lên, vô số Thiên Trận thạch, chỉnh tề sắp xếp ở trong hư không.
Đây là một công trình cực kỳ vĩ đại.
Bởi vì, hắn cần khắc ấn tất cả thiên đạo pháp tắc vào trong toàn bộ Thiên Trận thạch để giúp ngụy trang.
Diệp Tùy Phong thoáng suy tư một lát, bắt đầu động thủ.
Một ngày, hai ngày…
Tiếp đó, mười mấy ngày, Diệp Tùy Phong đều hoàn toàn đầu nhập vào trong quá trình phục khắc Thiên Đạo.
Trong mỗi một Thiên Trận trước mặt đều khắc ấn lấy lít nha lít nhít đường cong trận văn, mỗi một viên đều đại biểu một loại thiên đạo pháp tắc.
Cuối cùng, có công mài sắt có ngày thành kim, hắn khắc toàn bộ một Thiên Đạo hoàn chỉnh vào trong Thiên Trận thạch!
Giờ phút này, Thiên Trận thạch đã phải gọi làm Thiên Đạo thạch.
Diệp Tùy Phong thở ra một hơi thật dài, đại khái đếm, lại có hơn mười triệu viên Thiên Đạo thạch.
Tất cả việc nhỏ không đáng kể, đầy đủ mọi thứ.
- Hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng.
Hai tay Diệp Tùy Phong biến hóa, hơn mười triệu viên Thiên Đạo thạch trong nháy mắt biến thành một vòng xoáy siêu khổng lồ.
Sau đó, chăm chú thu nhỏ về nhất vị trí trung tâm!
Sau một lát, tất cả Thiên Đạo thạch hoàn toàn biến mất, biến thành một chiếc nhẫn màu trắng tiểu xảo, rơi vào lòng bàn tay Diệp Tùy Phong.
- Gọi ngươi là Thiên Đạo giới đi.
Diệp Tùy Phong tùy tiện đặt một cái tên, sau đó đeo Thiên Đạo giới lên trên ngón tay.
Lập tức, khí tức trên người hắn xảy ra biến hóa, huyễn hoặc khó hiểu.
Giống như lúc này, hắn chỉ cần lắc mình biến hoá là đã trở thành một Thiên Đạo.
- Thử một chút.
Diệp Tùy Phong đeo Thiên Đạo giới, lần nữa đi vào bình chướng thế giới trước mặt.
Hít một hơi thật sâu, thử đưa tay lên trước, vươn vào trong thế giới.
Khi hắn xuyên qua vách tường thế giới, cuối cùng, không còn xảy ra sụp đổ nữa.
Một vòng ánh sáng từ trong Thiên Đạo giới lưu chuyển ra, bám lên trên tay Diệp Tùy Phong.
Nó, bảo vệ Diệp Tùy Phong…
A không, nó bảo vệ cái thế giới này để không bị Diệp Tùy Phong tổn thương…
Sắc mặt của hắn phấn chấn, phóng ra một bước, toàn bộ thân thể chậm rãi đi vào trong bình chướng.
Không tiếp tục xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn, Diệp Tùy Phong cũng thuận lợi tiến vào trong.
- Thật không dễ dàng.
Diệp Tùy Phong nhìn Thiên Đạo giới trên tay một chút, cảm thấy rất hài lòng.
Chỉ tiếc, ở trong phương thế giới này, hắn cũng chỉ có thể yếu đi cùng Thiên Đạo…
- Vẫn là nhanh đi nhìn Hiểu Hiểu các nàng, không biết có hồ nháo hay không?
…
Thanh Cổ Cao Lãnh.
Xe lừa vẫn như cũ.
Bỗng nhiên, một bóng người, xuất hiện trước mặt xe lừa.
Lừa già gầy trơ cả xương, lập tức kêu một tiếng.
Đầu Diệp Hiểu Hiểu từ trong xe nhô ra.
Ngay khi nhìn thấy Diệp Tùy Phong, nàng có chút ngây người.
- Nha, không tệ nha, ngươi lần này thật quá nghe lời, không chạy ra ngoài vòng tròn…
Diệp Tùy Phong còn chưa nói xong, một bóng người nho nhỏ đã nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn.
- Ta tưởng là ngươi không về được nữa…
Diệp Hiểu Hiểu mang theo tiếng khóc nức nở nói.
- Kém một chút, nhưng vẫn không thể làm khó được ta.
Diệp Tùy Phong cười nói.
Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ là ôm hai tay hắn, càng ngày càng chặt.
Cảm nhận được tâm tình của nàng, Diệp Tùy Phong khẽ thở dài, cười nói:
- Ta nhớ, lần trước ngươi chờ đợi ở mộng Hư Giới một tháng cũng không có như vậy.
- Đó là bởi vì ngươi trở về đúng hạn…
Diệp Hiểu Hiểu lầu bầu nói.
- Cái gì?
Diệp Hiểu Hiểu bỗng nhiên buông, trừng mắt Diệp Tùy Phong:
- Ta nói là, sau này ngươi rời khỏi, có thể nói một thời gian cụ thể hay không, nói rất nhanh sẽ trở về, chúng ta cũng chờ hơn nửa tháng!