Chương 124: Đến Cánh Đồng Tuyết Phương Bắc
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thấu xương, thôi tới trước mặt.
Diệp Hiểu Hiểu sững sờ, lấy mũ thất thải đã chế tạo tốt, đội đầu mình, sau đó đứng dậy, nhìn về phía phương xa.
Một mảng màu trắng lớn cực hạn, xuất hiện trong tầm mắt, dưới ánh nắng chiếu rọi, càng xán lạn, chói mắt.
- Đại bá, chúng ta đến rồi!
Diệp Hiểu Hiểu la lớn.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, hắn đã sớm thấy.
Cánh đồng tuyết phương Bắc, chính là mục đích của hắn.
Sau khi đánh nát dòng sông thời gian, hắn mang ra ngoài lá cây màu trắng xóa, trên lá cây có khắc một con gấu chỉ có bộ lông rất dài.
Đi qua phân biệt, Diệp Tùy Phong nhận ra, đây là một loại sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết ở cánh đồng tuyết phương Bắc, được mọi người xưng là Thiên Tai.
Cho nên, hắn lựa chọn đi ngang qua Thanh Cổ Cao Lãnh, đến cánh đồng tuyết phương Bắc.
Nhưng hắn đi cũng không nhanh, trên đường đi, mang theo Diệp Hiểu Hiểu các nàng, triệt để lãnh hội phong thái Thanh Cổ Cao Lãnh một phen.
Tỉ như nướng than Long Đàm Giao, hấp Xích Hỏa Kỳ Lân, xào Địa Thần Tàm…
Trên đường đi, bọn hắn quét ngang tất cả yêu thú cấp 6 trở lên, hái thiên địa linh quả chất thành đống, cướp đoạt vô số thiên tài địa bảo.
Bởi vì cái gọi là ngỗng qua đường bị nhổ lông, dùng câu này hình dung, tuyệt không quá đáng.
Cũng may, bọn hắn cũng đã đi vào cánh đồng tuyết phương Bắc.
Nếu như Thanh Cổ Cao Lãnh có ý thức, nhất định sẽ chảy xuống cảm kích rơi nước mắt.
- Đại bá, tiếp theo chúng ta đi đâu?
Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
Lúc này, bọn hắn đã chính thức bước vào bầu trời cánh đồng tuyết phương bắc, phía trên mặt đất, toàn bộ bị băng tuyết thật dày bao bọc, nhìn không ra bất luận sinh vật sống nào.
Diệp Tùy Phong buông ra thần thức, khẽ quét qua, rất nhanh, ở lệch hướng Đông, ngoài mấy trăm dặm có phát hiện một tiểu trấn do con người tụ tập.
- Đi tìm người.
Nói xong, xe lừa thay đổi phương hướng, hướng về phía căn cứ nhân loại kia, nhanh chóng chạy đi.
Diệp Hiểu Hiểu đứng ở đỉnh đầu Thất Thải Loan Điểu, theo sát phía sau.
………..
Núi băng vạn dặm, mưa tuyết lâu ngày.
Khí hậu nơi này cực kỳ giá lạnh, điều kiện sinh tồn cực kỳ hà khắc.
Nhưng luôn có một chút sinh linh, ý chí kiên định, sống ở loại nơi này.
Nhân loại, chính là một trong số đó.
Cánh đồng tuyết mênh mông, lấp kín tường vây cao lớn, chặn lại hàn lưu đến từ chỗ sâu cánh đồng tuyết.
Đó là một bức tường gỗ, nhưng phía trên lưu chuyển quang mang trận pháp, mới trải qua nhiều năm không thúc, sừng sững không ngã.
Phía sau tường gỗ, có một vài phòng ốc đơn giản làm bằng gỗ.
Đỉnh chóp ngoài cùng của phòng ốc có cỏ khô cùng da thú thật dày, tuyết đọng trên đường phố, ngẫu nhiên người đi đường có che kín toàn thân, vội vàng đi qua.
Lúc này, một chiếc xe lừa, từ đằng xa chậm rãi đi đến.
Bộ dáng xe lừa hoàn toàn khác biệt với phong cách nơi này.
Quá đơn sơ, bốn phía hở, ngay cả cái lều cũng không có.
Một nam nhân, hai thiếu nữ, cũng đều quần áo mỏng manh, theo gió lạnh hô hô thổi qua.
Nhưng ba người bọn họ, thân ở thời tiết rét như vậy, không ngờ lại giống như không có chút nào cảm giác, rất kỳ lạ.
Xe lừa, nhìn như chậm chạp, nhưng mấy hơi thở đã đến đến cửa chính tường vây.
Người thủ ở trên tường, lập tức bắt đầu cảnh giác.
- # ¥ ! %#@amp;!
Bọn hắn quát lớn, miệng nói lại là ngôn ngữ hoàn toàn khác với Liên Minh Cửu Thành.
Diệp Tùy Phong vỗ tay phát ra tiếng, một đạo linh thức từ trên đỉnh đầu người trên tường bay ra, sau đó chia làm ba, bay vào trong thức hải ba người.
Lập tức, bọn hắn đã biết được những gì người kia vừa nói.
- Các ngươi là ai? Tới làm gì?
Người kia quát, cung tiễn trong tay đã kéo căng, vận sức chờ phát động.
- Ba.
Diệp Hiểu Hiểu học dáng vẻ của Diệp Tùy Phong, cũng vỗ tay phát ra tiếng.
Sau đó, thân thể người thủ vệ trên tường rào nghiêng một cái, nằm xuống bên cạnh, bắt đầu ngáy o o.
- Hì hì.
Nàng cười một tiếng với Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, điều khiển xe lừa tiếp tục đi lên phía trước, theo bọn hắn tới gần, cửa lớn tự động mở ra.
Mà những thủ vệ kia, đều đã tắm trong giấc mộng đẹp.
Sau một lát, bọn hắn đi vào trước mặt một căn nhà tương đối lớn, nơi này trói lấy các loại dã thú, có liệt mã, có độc giác trâu, còn có một loại đại điểu kỳ quái mọc ra hai đầu dài chân, nhìn vào rất giống tọa kỵ.
- Nhà trọ Mộc Tháp.
Đây là một chỗ nghỉ chân, trong này ẩn ẩn có tiếng người truyền ra.
- Vào xem một chút đi.
Diệp Tùy Phong đi xuống xe lừa, Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan cũng nhảy xuống theo.
Thất Thải Loan Điểu thì là đã biến thành chim sẻ nhỏ, trốn ở trong tóc dài trên đầu vai Diệp Hiểu Hiểu.
“Kẹt kẹt” một tiếng, Diệp Tùy Phong đẩy cửa đi vào.
Lập tức, một cỗ sóng nhiệt, mang theo mùi rượu và thuốc lá nồng đậm, cùng với âm thanh huyên náo, nhào tới trước mặt.
- Phi phi!
Diệp Hiểu Hiểu bị sặc, dùng sức lắc lắc gương mặt mấy lần, ngẩng đầu lên, lại phát hiện, khách sạn vừa rồi còn tràn đầy ồn ào, trong nháy đã mắt an tĩnh lại.
Gần như tất cả mọi người đều ném ánh mắt qua, nhìn bọn hắn chằm chằm, có người hiếu kỳ, có người nghi hoặc, cũng người hiện lên vẻ tham lam.
Diệp Tùy Phong cất bước tiến lên, tùy tiện tìm một không có ai ngồi xuống.
- Tiểu nhị, mang rượu ngon thức ăn ngon.
- Có ngay, có ngay!
Một thanh niên gầy gò, cao giọng trả lời.
Rất nhanh, hắn đã mang theo một bình rượu, bưng mấy bàn đồ ăn, đi tới.
Mà những thực khách khác, lúc này mới quay đầu lại, khôi phục ồn ào.
Ba loại đồ ăn, tất cả đều là ăn thịt, cách làm đơn giản chính là vừa thô vừa cẩu thả.
Nhưng Diệp Tùy Phong vẫn cầm đũa lên, đối với một tên ăn hàng mà nói, nhất định phải có một trái tim dũng cảm nếm thử món ăn.
Cốc U Lan thì là xuất ra một viên linh thạch hạ phẩm, đặt ở trên tay tiểu nhị.
Tiểu nhị ngẩn người, sau đó mặt mày hớn hở đi ra.
Trở lại quầy hàng, hắn ghé vào bên tai chưởng quỹ khôi ngô:
- Thúc, những người kia, chắc từ nơi rất xa tới.
Nói xong, hắn lặng lẽ lung lay viên linh thạch kia.
Chưởng quỹ cầm điếu thuốc đấu, lườm hắn:
- Làm tốt chuyện của mình.
- Những người kia xem xét cũng không phải là người bình thường, đừng tự tìm phiền toái!
Tiểu nhị cười hắc hắc:
- Ta đương nhiên sẽ không, chỉ có điều đám người Hắc Lang kia, sợ là có chút không kiềm chế được.