Chương 128: Đại Hội Tứ Thần
Diệp Tùy Phong tùy tiện liếc nhìn một chút.
Khá lắm, chí ít hơn mười ngàn bản, người này thật sự hốt sạch bảo khố trong nhà à…
- Tổng cộng bao nhiêu tiền?
- Cứ tính theo giá cả bình thường.
Diệp Tùy Phong đặc biệt dặn dò một câu.
Giản Tinh Tuyền ngẩn người, hình như không ngờ tiền bối này lại đưa tiền.
- Giá vốn… Ước chừng tám trăm triệu viên linh thạch hạ phẩm, ngài xem có thể chứ?
Diệp Tùy Phong không nói gì, trước tiên lấy công pháp trong nhẫn trữ vật ra, lại bỏ đầy đủ linh thạch vào trong, đưa cho Giản Tinh Tuyền.
Cũng chỉ là một số lẻ mà thôi, hắn còn không nghèo đến mức phải đi cướp.
Sau đó, hắn chuẩn bị rời khỏi. Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một việc.
- Đúng rồi, làm sao để tham gia Đại hội Thần Tứ này?
Nơi các thiên tài tụ tập, đối với cô nàng Diệp Hiểu Hiểu kia cũng là một cơ hội lịch luyện không tệ.
Tìm một chút chuyện làm, cũng miễn cho nàng gây chuyện khắp nơi.
- Ừm… Danh ngạch đại hội đã quyết định vào hơn một tháng trước.
Giản Tinh Tuyền nói.
- Có thể mua danh ngạch, bao nhiêu tiền một vị trí?
Khóe miệng Giản Tinh Tuyền co quắp, cái gì cũng muốn mua, ngài có nhiều tiền làm à?
- Tiền bối cần mấy vị trí?
Diệp Tùy Phong nói:
- Một vị trí là được, trùng hợp ta có mang theo một hậu bối, muốn cho con bé đi thử một chút.
- Vậy dễ làm!
Giản Tinh Tuyền nói:
- Năm nay Vạn Bảo Các chúng ta có mười danh ngạch, có thể cho ngài một cái.
Diệp Tùy Phong nhíu mày:
- Các ngươi đã sớm định ra nhân tuyển, như vậy không phải sẽ chen những người khác ra sao?
Giản Tinh Tuyền cung kính nói:
- Chuyện của tiền bối mới là quan trọng nhất!
- Ngươi cũng không hỏi nàng xem có đúng quy cách hay không?
- Đệ tử của tiền bối, khẳng định đều là thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng…
Diệp Tùy Phong thực sự không chịu nổi, ném lại một câu vậy cứ như vậy đi, rồi lách mình rời khỏi phòng.
Hồi lâu sau, Giản Tinh Tuyền mới đi về chỗ ghế của mình, chậm rãi ngồi xuống.
Một bộ dáng vẫn còn sợ hãi, hắn ta lắc đầu thở dài:
- Vốn cho rằng đến Hóa Thần hậu kỳ, đi vào Bình Dương Quan sẽ không cần như vậy, không ngờ…
- Không có việc gì, phóng bình tâm thái.
- Còn sống là tốt rồi…
…………
- Để cho ta tham gia trận đấu?
Trong một gian phòng trang nhã thoải mái dễ chịu, Diệp Hiểu Hiểu kinh ngạc nói.
Diệp Tùy Phong lười biếng ngồi bên cạnh cửa sổ, trên bàn bày đầy đủ các loại hoa quả, đều là chút đặc sản của vương quốc Vĩnh Đông, cảm giác lạnh buốt tan vào trong miệng.
- Đúng vậy, không khác trận so tài thành Vân Tiêu lắm.
Diệp Hiểu Hiểu nhảy xuống ghế:
- Thế nhưng, nơi này rõ ràng lớn hơn thành Vân Tiêu, khẳng định có nhiều người rất lợi hại.
- Nếu ta đánh không lại bọn hắn thì sao bây giờ?
Diệp Tùy Phong nhẹ hừ một tiếng:
- Đánh không lại thì đứng thẳng bị đánh thôi, còn có thể thế nào?
- Người nha, dù sao cũng phải trải qua chút khó khăn, tuổi đẻ của ngươi cũng đã mười bốn, đã lớn rồi.
Vẻ mặt Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy không muốn, cúi đầu nhìn mũi chân, rõ ràng mình chưa chưa lớn mà.
- Cái kia… Thực lực của bọn hắn như thế nào vậy?
Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
- Không biết.
Diệp Tùy Phong nói:
- Dù sao thì người dự thi đều là thiếu nam thiếu nữ mười sáu tuổi trở xuống, mạnh hơn cũng chẳng mạnh đến đâu.
- Khoảng nửa tháng sẽ bắt đầu, những ngày này ngươi nên cố gắng cân nhắc lại, xem phải đối phó bọn hắn như thế nào.
Mấy người rời khỏi thành Vân Tiêu cũng đã được mấy tháng.
Trên đường, hắn dành thời gian luyện chế ra một vài tháp Khởi Nguyên, sau đó dùng nguyên dịch thiên địa chí cường bọn chúng sinh ra để nấu cơm, rửa mặt, làm nước tắm, …
Đương nhiên, còn có sử dụng để tu luyện thường ngày.
Chí cường, không phải chỉ là nói suông.
Dưới loại đầu nhập tài nguyên như vậy, cho dù không tập trung tu luyện, nhưng tu vi của Diệp Hiểu Hiểu cũng đột nhiên tăng mạnh, hơn một tháng trước đã tiến vào Trúc Cơ kỳ.
Hiện tại, nàng đã là tiểu thiên tài Trúc Cơ ngũ trọng.
Ngay cả Cốc U Lan ngay từ đầu chỉ có Luyện Khí kỳ, cũng liên tiếp đột phá, lúc này đã là tu sĩ Hóa Khí hậu kỳ.
Bình Dương Quan hoàn toàn đúng là hơn xa thành Vân Tiêu, nhưng thiên tài mười sáu tuổi trở xuống cũng sẽ không quá nghịch thiên.
Đoán chừng cao cấp nhất cũng chính là Trúc Cơ kỳ đến Kim Thân kỳ mà thôi.
Dựa theo hệ thống tu luyện bên này, chính là pháp sư Thiên Mệnh, hoặc chiến sĩ Thú Linh cấp 3 đến cấp 4.
Lấy thủ đoạn của Diệp Hiểu Hiểu, cho dù đánh không lại thì cũng ăn không phải quá nhiều thua thiệt.
- Vâng.
Diệp Hiểu Hiểu thấp giọng nói.
Cho tới nay, nàng đều luôn nghiên cứu Mộng Hư Giới, thủ đoạn công kích thật là tương đối thiếu, xem ra cần phải thật suy nghĩ tốt một phen rồi.
- Nếu ngươi thực đang lo lắng, buổi tối hôm nay, ở Vạn Bảo Các có một lần tụ hội, có không ít người dự thi đều sẽ tham gia, ngươi có thể đi xem.
Diệp Tùy Phong nói.
- Tụ hội? Tốt lắm!
Diệp Hiểu Hiểu lập tức trở nên hào hứng.
- Không cho phép gây chuyện, không cho phép trêu cợt người khác, càng không cho phép trộm đồ, chỉ tập trung hiểu rõ hạ thực lực của đối thủ, biết không?
Diệp Tùy Phong hừ một tiếng nói.
Nha đầu này vẫn quá nhỏ, được gia tộc che chở lớn lên, quá ham chơi.
- Yên tâm đi, ta đã qua cái tuổi ăn chơi rồi.
Sắc mặt Diệp Hiểu Hiểu nghiêm túc nói.
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Nhưng nàng nói cũng không sai, từ sau cái này ở Thanh Cổ Cao Lãnh, tiểu nha đầu đã có chút thay đổi.
Mặc dù tính cách con bé vẫn thanh thoát, nhưng không còn khác người.
- Đi, đi.
Diệp Tùy Phong mở miệng đuổi người.
Đợi sau khi nàng đi, Diệp Tùy Phong xuất ra một quyển sách, bắt đầu tiện tay lật xem.
- Pháp sư Thiên Mệnh, chiến sĩ Thú Linh…
- Ha ha, có chút thú vị!
…
Ban đêm, trong một gian phòng trang nhã ở Vạn Bảo Các.
- Vì sao lại như vậy, ta muốn tìm các chủ phân xử!
Một âm thanh tức giận vang lên trong phòng.
Trong phòng, mười thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi tùy ý ngồi xuống, một người trong đó đứng dậy, lòng đầy căm phẫn, mặt mũi tràn đầy nộ khí.
- Thiệu Đạt, ngồi xuống!
Một người nhìn hơi lớn tuổi hơn một chút, trầm giọng quát.